Người bệnh gật đầu yếu ớt, giọng khàn khàn: "Đỡ nhiều rồi... Cảm ơn cô đã cứu tôi..."
Trọng Dương im lặng nhìn Tần Chiêu Chiêu, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
Ban đầu ông nghĩ cô chỉ là một người có thiên phú, tự học qua sách vở mà chưa từng hành nghề. Nhưng khi tận mắt chứng kiến những động tác trôi chảy, thuần thục này, ông lập tức hiểu ra—đây không thể nào là kỹ năng của một người chỉ học lý thuyết.
Vốn dĩ ông còn muốn nhận cô làm đồ đệ, truyền dạy hết những gì mình tích lũy cả đời. Nhưng đến giờ phút này, Trọng Dương mới nhận ra—tay nghề của cô, có lẽ đã không hề thua kém ông.
Ngoài trời lạnh cắt da cắt thịt, bệnh nhân nằm lâu trên nền đất chắc chắn không tốt.
Tần Chiêu Chiêu cẩn thận đỡ anh ta dậy, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Thời tiết thế này rất dễ nhiễm phong hàn. Nếu vẫn cảm thấy khó chịu, anh nên vào phòng bệnh nghỉ ngơi. Để lạnh thêm sẽ làm bệnh tình nặng hơn."
Bệnh nhân vẫn còn run rẩy vì lạnh, nhưng với sự đỡ dậy của Trọng Dương, anh ta đã đứng vững hơn. Gương mặt anh lộ rõ vẻ cảm kích, giọng nói có chút run vì xúc động:
"Không cần đâu, tôi cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi. Cô đúng là thần y cứu mạng tôi. Tôi thật không biết làm sao để cảm ơn cô."
Tần Chiêu Chiêu chỉ mỉm cười nhẹ nhàng:
"Không cần khách sáo đâu. Chỉ cần anh khỏe lại, tôi đã rất vui rồi."
Cô ngừng một chút rồi tiếp tục dặn dò:
"Tôi sẽ kê cho anh một bài thuốc ‘Chỉ thực hiệp bạch quế chi thang’. Cứ uống liên tục hai liệu trình, các triệu chứng đau ngực hay khó thở sẽ thuyên giảm đáng kể. Khi về nhà, nhớ tránh làm việc quá sức và giữ tinh thần thoải mái. Mọi thứ rồi sẽ ổn cả."
Bệnh nhân gật đầu liên tục, giọng điệu đầy tin tưởng:
"Được, tôi sẽ nghe lời cô."
Anh ta đứng lên, gương mặt hồng hào hơn hẳn so với lúc trước, thậm chí còn có chút không tin nổi những gì vừa diễn ra.
Chứng kiến toàn bộ quá trình, con trai của Trọng Dương không giấu nổi vẻ kinh ngạc, lặng lẽ kéo tay bố thì thầm:
"Bố, bố tìm đâu ra một thần y như vậy?"
Trọng Dương không trả lời mà chỉ bình thản nói:
"Con kê đơn thuốc cho bệnh nhân đi."
"Vâng. Mời anh theo tôi."
Bệnh nhân theo chân cậu rời khỏi phòng khám.
Nhưng khi anh ta vừa đi khỏi, những người còn đang chờ khám bệnh lập tức xôn xao, tất cả vây quanh Tần Chiêu Chiêu, ai nấy đều muốn được cô khám bệnh cho mình.
Dư Hoa đứng bên cạnh nhìn mà vừa ngạc nhiên vừa tự hào. Chỉ trong chớp mắt, con dâu bà đã cứu được một người đang bất tỉnh, điều này khiến bà không khỏi kính phục. Nhìn đám đông ngày càng chen chúc, bà lo lắng họ có thể làm tổn thương Tần Chiêu Chiêu, liền bước lên phía trước đứng chắn để bảo vệ cô.
Trọng Dương bị đẩy vào giữa, cố gắng lên tiếng trấn an:
"Mọi người bình tĩnh! Đồng chí Tiểu Tần là khách của tôi, không phải bác sĩ của phòng khám. Mọi người có thể tìm các bác sĩ khác, họ cũng rất giỏi."
Nhưng lời nói ấy chẳng có tác dụng gì. Không ai chịu rời đi, tất cả đều một lòng muốn được Tần Chiêu Chiêu bắt mạch.
Tuy nhiên, cô lại không hề tỏ ra phiền phức hay khó chịu, ngược lại, sự hào hứng trong cô còn dâng lên mãnh liệt. Tay cô như ngứa ngáy, lòng tràn đầy mong muốn được chữa bệnh.
Cô quay sang Trọng Dương, ánh mắt chân thành:
"Bác ơi, nếu không phiền thì cho phép con ngồi khám bệnh ở đây một lát, cũng coi như dịp để học hỏi thêm."
Trọng Dương nghe vậy thì vô cùng vui vẻ, lập tức thông báo với mọi người:
"Mọi người nghe thấy rồi đấy, bác sĩ Tiểu Tần đồng ý khám bệnh! Nhưng phải xếp hàng lần lượt, không được chen lấn."
Người dân mừng rỡ đồng thanh đáp lời, vội vã sắp xếp lại hàng lối. Không khí náo nhiệt chẳng khác gì có một danh y lừng danh vừa xuất hiện.
Trọng Dương nhanh chóng sắp xếp một phòng khám riêng để Tần Chiêu Chiêu tiếp nhận bệnh nhân.
Khi ngồi xuống bàn khám, cô chợt có cảm giác quen thuộc, như thể được trở về với cuộc sống kiếp trước của mình.
Chỉ trong một giờ, cô đã xử lý trơn tru mọi ca bệnh. Kinh nghiệm mười mấy năm trong nghề không hề bị mai một. Nhưng dù đã khám không ngừng, số người chờ bên ngoài không những không giảm mà còn ngày một đông hơn.
Mãi đến gần 12 giờ trưa, cô vẫn chưa có cơ hội ăn gì. Trọng Dương nhìn thấy vậy liền đứng ra yêu cầu mọi người nghỉ trưa, quay lại vào lúc 1 giờ chiều. Thế nhưng chẳng ai chịu rời đi, sợ mất cơ hội được cô khám.
"Bác sĩ Tiểu Tần, cô cứ đi ăn trưa đi. Chúng tôi sẽ ở đây đợi cô!"
Nhìn đám đông kiên trì, cô chợt nhớ đến đứa trẻ ở nhà. Sáng nay cô có vắt sữa để dành, nhưng đến giờ chắc đã hết. Cô không thể ở lại lâu hơn được nữa.
Cô khẽ mỉm cười, giọng nói đầy sự biết ơn:
"Cảm ơn mọi người đã tin tưởng tôi. Nhưng hiện tại tôi có việc quan trọng, không thể tiếp tục khám bệnh. Sau khi tôi rời đi, bác ấy sẽ trực tiếp khám cho mọi người."
Trọng Dương cũng cười, tiếp lời cô:
"Tần Chiêu Chiêu nói đúng. Đúng 1 giờ chiều, tôi sẽ đích thân khám bệnh. Giờ thì ai cũng nên về ăn cơm đi đã, rồi hãy quay lại."
Nghe vậy, những người đang đợi không khỏi vui mừng. Mỗi tuần, Trọng Dương chỉ khám bệnh vỏn vẹn bốn ngày, còn lại ông bận nhiều việc khác. Việc ông đích thân khám không phải chuyện dễ dàng, thế nên ai nấy đều cảm thấy đáng giá khi chờ đợi.
Thế nhưng, dù vui mừng, chẳng ai chịu rời đi. Mọi người sợ rằng nếu đi ăn, quay lại sẽ mất chỗ trong hàng.
Trọng Dương bất lực, đành để mặc họ, sau đó dẫn Tần Chiêu Chiêu và Dư Hoa ra khỏi phòng khám.
Đúng giờ ăn trưa, thức ăn trong nhà ăn đã chuẩn bị sẵn sàng.
"Ăn cơm rồi hẵng đi. Cả buổi sáng chắc con mệt rồi phải không?"
Tần Chiêu Chiêu cười đáp:
"Không mệt đâu ạ, con thấy rất vui. Nhưng cũng hơi đói rồi. Mẹ, chúng ta ăn xong rồi về nhé."
Dư Hoa gật đầu đồng ý.
Trọng Dương ngồi đối diện, ánh mắt dần trở nên thâm trầm.
Ông càng lúc càng tò mò về cô gái này.
Trong suốt một giờ quan sát, ông đã hoàn toàn chắc chắn rằng, Tần Chiêu Chiêu không hề non nớt và thiếu kinh nghiệm như những gì cô từng nói.
Từ chẩn đoán đến kê đơn, từng động tác đều nhanh nhẹn, chính xác, không chút do dự.
Một người tự học, không có kinh nghiệm thực tiễn, tuyệt đối không thể nào làm được như vậy!