Mục lục
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dư Hoa cũng nhìn ra điều đó.

Gương mặt Hứa An Hoa không có biểu cảm gì rõ ràng nhưng cũng không hề từ chối sự chăm sóc của Tống Chân.

Không cam lòng, Dư Hoa tiến lên, nhẹ giọng gọi: "An Hoa, con còn nhớ mẹ không?"

Hứa An Hoa nhìn bà với ánh mắt hoàn toàn xa lạ, sau đó lắc đầu: "Xin lỗi, con không nhớ gì cả."

Mẹ Hứa nghe vậy thì đau xót, nắm lấy tay con trai mà cố gắng giải thích: "Con trai, đây là mẹ của Lục Dao, cũng chính là mẹ của con. Con thử nhớ lại xem?"

Hứa An Hoa nhíu mày, gương mặt hiện rõ vẻ khó chịu. Cậu ta đưa tay day day thái dương rồi lắc đầu: "Con đau đầu lắm, không thể nhớ ra gì cả."

Thấy con trai như vậy, lòng Dư Hoa đau như cắt, vội an ủi: "Không sao đâu, không nhớ được thì đừng cố. Khi nào khỏe hơn, con sẽ nhớ lại thôi." Sau đó bà quay sang bác sĩ hỏi: "Chúng tôi có thể đưa thằng bé về nhà không?"

Bác sĩ suy nghĩ rồi đáp: "Trước mắt, tốt nhất nên ở lại bệnh viện hai ngày để chúng tôi theo dõi tình trạng và có phương án điều trị thích hợp."

Mọi người đều đồng ý. Không ai muốn mạo hiểm trong tình trạng này, ai cũng mong Hứa An Hoa sớm hồi phục.

Sau khi đưa cậu ta vào phòng bệnh, cục trưởng Tôn và đội trưởng Chu cũng nhận ra mối quan hệ không bình thường giữa Tống Chân với Hứa An Hoa.

Hiện tại cậu ta mất trí nhớ, không biết gì cả. Nhưng cậu ta là cán bộ công an, là anh hùng của nhân dân, hơn nữa còn có vợ con. Một khi để Tống Chân xen vào, e rằng sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến gia đình Hứa An Hoa.

Cục trưởng Tôn trầm giọng nói với đội trưởng Chu: "Không thể để Tống Chân ở lại đây."

Đội trưởng Chu có chút khó xử: "Nếu không có Tống Chân, chúng ta đã không thể tìm thấy An Hoa. Hiện tại cậu ấy chỉ nhận ra mỗi cô gái đó và tin tưởng cô ấy thôi. Nếu đuổi cô ấy đi, Hứa An Hoa có chấp nhận nổi không?"

Cục trưởng Tôn lạnh giọng: "Không chấp nhận cũng phải chấp nhận. Cậu ấy có vợ, mà vợ cậu ấy còn đang mang thai. Cô gái đó tiếp tục ở lại đây thì vợ cậu ấy phải chịu ấm ức thế nào?"

Đội trưởng Chu nghe vậy cũng gật đầu đồng ý.

Trong phòng bệnh, Hứa An Hoa nằm trên giường, ánh mắt có chút mất tự nhiên khi thấy nhiều người xa lạ vây quanh mình.

Dù họ nói đây là người thân, nhưng trong đầu cậu ta chẳng có chút ấn tượng nào, chỉ cảm thấy có phần ngột ngạt.

"Xin mọi người về đi. Tôi muốn yên tĩnh một chút."

Giọng cậu ta tuy không lớn nhưng lại khiến cả phòng bệnh thoáng chốc im lặng.

Ngay lúc này, Tống Chân bước tới, giọng nói dịu dàng: "An Hoa, anh không thể ở một mình. Chú thím cũng đã lớn tuổi rồi, để em ở lại chăm sóc anh nhé?"

Hiện tại, trong trí nhớ của Hứa An Hoa chỉ có duy nhất Tống Chân. Cậu ta thậm chí còn không nhớ nổi thân phận của mình, càng không nhận ra đội trưởng Chu chính là cấp trên trực tiếp.

Nghe Tống Chân nói vậy, cậu ta gần như không cần suy nghĩ, lập tức đồng ý.

Ánh mắt mọi người đồng loạt dồn về phía Lục Dao.

Rõ ràng, Tống Chân cố ý nói như vậy, ngay trước mặt vợ Hứa An Hoa mà gọi thẳng tên thân mật của cậu ta, lại còn muốn ở lại chăm sóc.

Những người có mặt đều cảm thấy khó chịu, chứ đừng nói đến Lục Dao.

Cô ấy là vợ của Hứa An Hoa, đang mang thai con của cậu ta. Giờ phút này, nhìn chồng mình mất trí nhớ, không nhận ra mình đã là một chuyện đau lòng, nay còn phải chứng kiến cảnh anh ta thân thiết với người phụ nữ khác...

Sao cô ấy có thể không đau?

Dư Hoa chưa kịp mở lời, mẹ Hứa An Hoa đã lên tiếng trước, giọng điệu ôn hòa nhưng mang theo sự bảo vệ rõ ràng dành cho con dâu:

"An Hoa, cô Tống đã chăm sóc con suốt một thời gian dài rồi. Bây giờ con đã về nhà, không nên làm phiền cô ấy thêm nữa.”

Bà không chờ con trai đáp lại, quay sang Tống Chân, nở một nụ cười nhã nhặn nhưng ẩn chứa sự xa cách:

"Cô Tống, nghe giọng cô thì có vẻ không phải người bản địa, chắc đây là lần đầu cô đến Hải Thị nhỉ? Để cảm ơn cô đã chăm sóc con trai tôi trong thời gian qua, tôi xin phép nghỉ làm để đưa cô đi tham quan một vòng. Cô đi đường xa cũng vất vả rồi, sao không về nhà chúng tôi nghỉ ngơi một chút? Lục Dao và An Hoa lâu ngày không gặp, chắc hai vợ chồng cũng cần thời gian riêng tư để trò chuyện. Cô thấy sao?”

Tống Chân chưa kịp lên tiếng, Cục trưởng Tôn đã bước tới, giọng nói dứt khoát như muốn chấm dứt mọi chuyện:

"Đúng vậy. Cô đi đường xa cũng mệt rồi. Tôi đã sắp xếp phòng ở nhà khách cho cô, cứ nghỉ ngơi thoải mái vài ngày ở Hải Thị. Cần gì thì cứ nói với chúng tôi, ngay cả vé tàu xe về chúng tôi cũng sẽ lo cho cô.”

Tống Chân đương nhiên hiểu ẩn ý trong lời nói của họ. Nếu cô ta còn cố chấp đòi ở lại, không chỉ làm mất lòng mọi người mà còn khiến bản thân trở nên đáng nghi. Cô ta mím môi, dù không cam tâm nhưng vẫn phải gật đầu đồng ý.

Cục trưởng Tôn thấy cô ta không phản đối thì lập tức nói tiếp:

"Vậy đi thôi, cũng muộn rồi, tôi sẽ đưa cô về nhà khách.”

Trước khi rời đi, Tống Chân quay sang Hứa An Hoa, giọng nói dịu dàng nhưng cũng đầy ẩn ý:

"An Hoa, ngày mai em sẽ đến thăm anh.”

Dù ký ức đã mất, Hứa An Hoa vẫn có thể cảm nhận rõ ràng rằng những người xung quanh không muốn cô ta tiếp tục ở lại. Trong lòng cậu ta có chút không vui, nhưng đối diện với những người thân xa lạ này, cậu ta chỉ khẽ gật đầu.

Dư Hoa nhìn theo bóng dáng Tống Chân khuất dần mà trong lòng đầy nghi hoặc. Không chỉ bà mà ai cũng cảm thấy khó hiểu về sự xuất hiện của người phụ nữ này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK