"Là vì muốn báo đáp anh sao?"
"Vừa là để báo đáp, vừa không phải. Em làm theo trái tim mình. Khoảnh khắc anh cứu em lên khỏi mặt nước, anh đã là chàng bạch mã của em rồi. Nhưng anh đi vội quá, em còn chưa kịp hỏi tên. Từ giây phút đó, em đã thề rằng phải tìm lại anh bằng được. Em đã tìm kiếm rất lâu, đi xem mắt không biết bao nhiêu người, chỉ mong có thể gặp lại anh. Vì thế mà chuyện hôn nhân của em cứ trì hoãn mãi đến tận bây giờ."
Hứa An Hoa lặng người. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng cô bé mình cứu năm ấy lại luôn ghi nhớ về mình, thậm chí chờ đợi suốt bao năm qua. Nhìn cô gái trước mặt, đôi mắt sáng ngời mang theo sự kiên định, cậu không khỏi xúc động.
"Anh nhập ngũ từ năm mười bảy tuổi, rồi tự học thi vào trường quân đội. Năm ngoái, anh được phân về Cục Công an Hải Thị. Ngoài những lần về phép thăm nhà, còn lại anh đều ở trong quân đội hoặc trường quân đội."
"Giờ thì em đã biết rồi." Lục Dao nhìn cậu, ánh mắt lấp lánh. "Vậy em hỏi anh, anh có muốn cưới em không?"
Cô ấy biết rằng một cô gái chủ động hỏi như vậy có phần táo bạo. Nhưng đó là điều cô khao khát bấy lâu nay. Bây giờ đã tìm thấy người mà mình luôn mong đợi, cô không muốn lãng phí thêm thời gian nữa.
Hứa An Hoa bật cười trước sự thẳng thắn của cô. Lục Dao không giống những cô gái khác, không vòng vo, không e dè, tính tình sảng khoái. Cậu luôn thích kiểu người như vậy.
Nhưng cậu im lặng một lát, như đang suy nghĩ.
Lục Dao chợt có chút hoảng hốt. Cô có phải đã quá vội vàng khiến cậu sợ không? Đang định tìm cách rút lại lời nói, bỗng cậu đáp:
"Anh đồng ý."
Trái tim vốn đang nặng trĩu của Lục Dao như được tiêm một liều thuốc an thần. Cô phấn khích đến mức hỏi lại:
"Anh nói thật sao?"
Hứa An Hoa gật đầu: "Ngay từ khi vừa gặp em, anh đã có ý nghĩ ấy rồi."
Lục Dao xúc động đến mức mắt rưng rưng. Nếu không có quá nhiều người xung quanh, có lẽ cô đã nhào vào ôm chặt cậu mà khóc vì hạnh phúc.
Thấy vậy, Hứa An Hoa mỉm cười, rút khăn tay đưa cho cô:
"Sao em lại khóc thế?"
Lục Dao nhận lấy, khẽ lau nước mắt, nghẹn ngào nói:
"Em không khóc đâu, chỉ là quá xúc động thôi. Anh biết không, em đã chờ ngày này từ rất lâu rồi."
"Ngày mai anh sẽ bảo bố mẹ đến nhà em dạm ngõ, định ngày kết hôn luôn nhé."
Lục Dao tròn mắt, không ngờ Hứa An Hoa lại quyết đoán như vậy. Cô lập tức gật đầu đồng ý.
Lục Trầm và Tần Chiêu Chiêu rảo bước trên vỉa hè, băng qua đường đến trung tâm thương mại Nhân dân Ngọc Sơn. Ngoài trời quá lạnh, mà trong trung tâm lại đông người, ấm áp hơn nhiều.
Vừa đến cửa, Lục Trầm đột nhiên kéo tay Tần Chiêu Chiêu lại.
Tần Chiêu Chiêu ngạc nhiên:
"Anh làm gì vậy?"
"Em xem kia là ai?"
Cô nhìn theo hướng anh chỉ, liền trông thấy một nhóm người. Đi giữa là Giang Tâm Liên, bên cạnh là bố mẹ cô ta, phía trước là em trai cô – Giang Hạo, cùng một cô gái trẻ, hẳn là vợ tương lai của hắn.
Tần Chiêu Chiêu chợt nhớ đến những câu chuyện mà mẹ chồng từng kể về gia đình này. Dù chưa từng gặp họ trước đó, cô vẫn không chắc chắn lắm, bèn quay sang hỏi Lục Trầm.
Anh xác nhận: "Đúng là họ."
"Có nên qua chào hỏi không?" Cô hỏi.
"Thôi." Giọng Lục Trầm trầm xuống. "Cô ấy nhìn thấy con mình mà còn có thể bỏ đi, gây tổn thương cho bọn trẻ như thế. Người như vậy không xứng đáng để chúng ta phải chào hỏi."
Tần Chiêu Chiêu nghe xong cũng thấy anh nói có lý. Cô vốn không có thiện cảm với Giang Tâm Liên, nếu qua chào hỏi, chưa chắc đã nhận được hồi đáp.
"Vậy nghe theo anh. Chúng ta vào trong chứ?"
"Tất nhiên. Cứ coi như không thấy họ là được."
Hai vợ chồng chờ nhóm người kia đi vào trước, rồi mới bước vào sau.
Thực ra, Giang Tâm Liên đã thấy họ từ xa. Cô ta vốn nghĩ rằng họ sẽ qua chào hỏi, nhưng không ngờ lại bị phớt lờ hoàn toàn. Điều đó khiến cô ta cảm thấy khó chịu.
Cô ta tự nhủ: bản thân chưa ly hôn, cũng không có xích mích gì với hai người kia, vậy mà họ lại tỏ thái độ như vậy. Họ chẳng phải chính là những kẻ "thấy người sang bắt quàng làm họ" sao? Giờ gặp chuyện lại quay lưng, đúng là đáng khinh.
Tâm trạng Giang Tâm Liên vốn đã chẳng vui vẻ gì, nay lại bị mẹ kéo đi mua sắm cùng em dâu tương lai, cô ta càng thấy bực bội hơn.
Sáng nay, Giang Hạo đưa bạn gái về ra mắt. Mẹ bảo cô ta nên tặng lại chiếc vòng tay vàng cũ cho em dâu tương lai để thể hiện sự thân thiện. Giang Tâm Liên đã chuẩn bị sẵn chiếc vòng, nhưng đối phương không nhận, ánh mắt lại không ngừng dán chặt vào chiếc vòng tay mới trên cổ tay cô ta, lộ rõ vẻ thèm thuồng.
Giang Tâm Liên lập tức kéo tay áo che lại, nhưng đã muộn.
"Chị, chiếc vòng trên tay chị đẹp quá! Chị có thể tháo ra cho em xem thử không?"
Bị hỏi thẳng như vậy, Giang Tâm Liên không tiện từ chối. Cô ta nghĩ, có lẽ cô gái này lần đầu đến nhà mình, điều kiện gia đình không tốt nên tò mò muốn xem. Nghĩ vậy, cô ta cũng không suy nghĩ nhiều, tháo chiếc vòng mới ra đưa cho người trước mặt.
Người kia vui vẻ nhận lấy, lập tức đeo lên tay, đôi mắt sáng rực như vừa tìm được báu vật.
"Đẹp quá, thật sự rất đẹp! Em thích lắm, chưa từng thấy chiếc vòng nào đẹp như thế! Giang Hạo, anh thấy có đúng không?"
Giang Hạo cười tươi, phụ họa theo: "Tất nhiên là đẹp rồi! Chiếc vòng tay vàng này của chị giá hơn một nghìn đồng đấy!"
Nghe nói chiếc vòng tay có giá trị cao, ánh mắt Thúy Thúy càng sáng lên, rõ ràng không muốn trả lại. Giang Tâm Liên nhìn ánh mắt tham lam của cô ả, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác bất an. Cô ta vừa định vươn tay lấy lại chiếc vòng, Thúy Thúy đã nhanh chóng lên tiếng.
"Chị à, em rất thích chiếc vòng này. Chị có thể tặng nó cho em không? Cái vòng cũ của chị trông già quá, em còn trẻ, đeo vào cũng không hợp."