Có một đứa con làm bạn, cuộc sống hẳn sẽ bớt cô đơn.
Một đứa trẻ gọi cô là mẹ... nghĩ thôi cũng thấy hạnh phúc.
Nhưng cô chưa kịp nói gì thì Tiểu Bảo đã tò mò hỏi tiếp:
"Thím ơi, vậy thím có biết khi nào em trai đến tìm thím không?"
Tần Chiêu Chiêu bật cười, dịu dàng đáp:
"Thím cũng không biết. Khi nào em ấy tìm thấy thím, em ấy sẽ vào trong bụng thím, rồi thím mới sinh ra được."
Tiểu Bảo mở to mắt, đầy thắc mắc:
"Vậy trước đây con cũng đi tìm mẹ sao? Nhưng con không nhớ gì hết!"
Tần Chiêu Chiêu phì cười, không biết trả lời thế nào.
Hai người, một lớn một nhỏ, đang mải trò chuyện mà không biết Lý Kiều Kiều đã đứng trước cổng từ bao giờ.
Cô ta nghe thấy tất cả.
Nhìn cảnh Tần Chiêu Chiêu dịu dàng với Tiểu Bảo, nhớ lại việc cô ấy đã cứu mình, lòng Lý Kiều Kiều trào lên một nỗi hối hận khó tả.
Từ đầu đến cuối, Tần Chiêu Chiêu chưa từng làm gì có lỗi với cô.
Nhưng cô ta lại ghen tị.
Ghen tị vì Tần Chiêu Chiêu xinh đẹp.
Ghen tị vì cô ấy có một người chồng tốt.
Ghen tị vì dù không được chồng yêu chiều, cô ấy vẫn sống sung túc, đủ đầy.
Cô ta mặc bộ quần áo cũ bạc màu, dáng vẻ tiều tụy. Từ trước đến nay, chồng cô ta—Chu Phú Quý—chưa bao giờ đưa tiền cho cô ta tiêu xài. Muốn mua sắm như những người phụ nữ khác, cô ta phải cúi đầu xin xỏ, rồi lại bị mắng là hoang phí. Nhìn Tần Chiêu Chiêu được mọi người yêu quý, được chồng cưng chiều, Lý Kiều Kiều ghen tị đến phát điên. Cũng chính sự ghen tị ấy đã khiến cô ta làm ra những chuyện không thể tha thứ.
Giờ nghĩ lại, cô ta thấy bản thân thật điên rồ. Vì muốn bôi nhọ danh tiếng của Tần Chiêu Chiêu, vì muốn làm cho bản thân trở nên vượt trội hơn, cô ta đã không ngần ngại tìm cách hãm hại cô.
Nhưng ông trời có mắt.
Con rắn độc mà cô ta định dùng để giết người cuối cùng lại cắn chính cô ta. Nếu hôm ấy nạn nhân là Tần Chiêu Chiêu, thì bây giờ cô ta đã trở thành một kẻ giết người máu lạnh. Nghĩ đến đó, Lý Kiều Kiều run rẩy.
Cô ta hối hận.
Cắn chặt môi, Lý Kiều Kiều lấy hết can đảm bước vào sân, giọng có chút run rẩy:
“Tần Chiêu Chiêu...”
Tần Chiêu Chiêu đang quét sân, nghe giọng nói quen thuộc liền ngẩng đầu lên. Nhìn thấy Lý Kiều Kiều, ánh mắt cô trở nên lạnh lẽo. Giọng cô không chút cảm xúc:
“Cô đến nhà tôi làm gì?”
Lý Kiều Kiều thấy rõ sự xa cách và lạnh nhạt trong ánh mắt đối phương, nhưng vẫn cố gắng lấy lại bình tĩnh. Cô ta bước thêm vài bước, chân gần như mềm nhũn.
“Tôi đến để cảm ơn cô. Cảm ơn cô đã cứu mạng tôi.”
Tần Chiêu Chiêu khẽ nhếch môi, nụ cười mỉa mai hiện lên:
“Cảm ơn tôi? Tôi cứ tưởng cô đến xem tôi có bị con rắn mà cô mang đến cắn hay không chứ?”
Mặt Lý Kiều Kiều tái mét. Cô ta lắp bắp:
“Tần Chiêu Chiêu, tôi...”
Nhưng Tần Chiêu Chiêu chẳng buồn nghe cô ta biện minh. Cô thẳng thừng nói:
“Cô không cần chối, tôi đã biết hết mọi chuyện. Tất cả bằng chứng đều ở trong nhà tôi. Tôi thật sự không ngờ, Lý Kiều Kiều, cô lại căm hận tôi đến mức này. Từ trước đến nay, tôi chưa từng làm gì có lỗi với cô, thậm chí còn chưa từng nói xấu cô một câu. Nhưng cô thì sao? Hết lần này đến lần khác dựng chuyện bôi nhọ tôi, chưa đủ, lại còn nghĩ đến chuyện dùng rắn độc để giết tôi. Cô độc ác đến mức nào, cô có biết không?”
Lý Kiều Kiều run rẩy, mặt không còn chút huyết sắc.
“Tôi... tôi bị dồn ép nên mới nhất thời hồ đồ làm chuyện này. Nhưng ngay lúc cô cứu tôi, tôi đã hối hận rồi! Tôi sợ con rắn sẽ cắn cô nên mới vội vàng đến đây cảnh báo! Xin cô, xin cô hãy tha thứ cho tôi...”
Cô ta không còn giữ nổi bình tĩnh nữa, quỳ thụp xuống, nước mắt rơi lã chã.
Tần Chiêu Chiêu nhìn cô ta với ánh mắt lạnh như băng, chậm rãi hỏi:
“Bị ép? Vậy nói xem, ai ép cô?”
Lý Kiều Kiều cắn môi, do dự một lúc lâu. Nhưng rồi cô ta hiểu rõ, nếu Tần Chiêu Chiêu không tha cho mình, cô ta cũng chẳng còn đường lui. Vì vậy, cô ta cắn răng nói ra cái tên:
“Là Trương Vi Vi. Cô ta ép tôi.”
Lý Kiều Kiều kể lại toàn bộ sự việc giữa mình và Trương Vi Vi.
Nghe xong, Tần Chiêu Chiêu mới hiểu tại sao hôm trước, khi ăn cơm ở căng tin, Trương Vi Vi lại nói những lời đầy ẩn ý với cô. Hóa ra, kẻ đứng sau mọi chuyện không phải Lý Kiều Kiều, mà là Trương Vi Vi.
Còn Lý Kiều Kiều, chẳng qua chỉ là một con tốt trong tay kẻ khác, bị lợi dụng để thực hiện âm mưu giết người.
Nhưng như vậy thì sao?
Lý Kiều Kiều có thể vì vài lời xúi giục mà ra tay độc ác, điều đó chứng minh cô ta vốn không phải người tốt đẹp gì. Còn Trương Vi Vi thì càng tệ hơn.
Tần Chiêu Chiêu nhìn thẳng vào Lý Kiều Kiều, ánh mắt sắc bén đầy nghi hoặc. Thấy cô không tin lời mình, Lý Kiều Kiều vội vã phân trần:
"Những gì tôi nói đều là sự thật! Xin cô hãy tin tôi. Từ trước đến nay, Trương Vi Vi luôn ghét cô, thường xuyên nói xấu cô trước mặt tôi. Cô ta còn bắt tôi theo dõi cô, ngày ngày báo cáo lại từng hành động của cô cho cô ta."
Tần Chiêu Chiêu trầm ngâm một lát rồi chậm rãi nói:
"Nếu cô muốn tôi tha thứ, cũng không phải là không thể. Nhưng cô phải giúp tôi vạch trần Trương Vi Vi."
Lý Kiều Kiều lập tức gật đầu, gần như không cần suy nghĩ:
"Được! Nhưng tôi phải làm gì?"
"Cô cứ tiếp tục liên lạc với cô ta, báo cáo mọi hành động của tôi như trước."
Lý Kiều Kiều thoáng bối rối, không hiểu ý đồ của Tần Chiêu Chiêu, bèn hỏi lại:
"Tại sao phải làm thế?"
Tần Chiêu Chiêu cười nhạt, ánh mắt lạnh lẽo:
"Tôi muốn biết cô ta định đối phó với tôi như thế nào."
Lý Kiều Kiều lập tức hiểu ra, vội vàng gật đầu:
"Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ báo cáo cho cô mọi chuyện mà cô ta yêu cầu tôi làm."