Phương Yến ngẩng đầu nhìn bố mẹ, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào.
Không chậm trễ, hai vợ chồng lập tức đến nhà bố mẹ của Vương Tuệ Lan. Địa chỉ của họ được cảnh sát cung cấp. Khi vừa gặp mặt, hai người đã cúi đầu thật thấp, thành khẩn cầu xin sự tha thứ. Họ hiểu rằng nếu con gái bị kết án, cuộc đời cô ta coi như chấm hết. Vì vậy, họ bằng lòng làm mọi điều kiện mà đối phương đưa ra, thậm chí nếu cần quỳ xuống van xin cũng được, chỉ mong có thể cứu vớt tương lai của Phương Yến.
Bố mẹ của Vương Tuệ Lan không phải người hẹp hòi, nhưng sự việc lần này thật sự đã đi quá giới hạn. Dù vậy, khi nhìn thấy hai vợ chồng già nua khẩn thiết cầu xin, trong lòng họ cũng không khỏi mủi lòng.
Bố của Vương Tuệ Lan trầm ngâm một lúc, cuối cùng lên tiếng:
"Hai người cũng là những bậc phụ huynh biết điều, chúng tôi không muốn làm khó. Nhưng hành động của con gái hai người không thể chỉ giải quyết bằng một câu xin lỗi là xong. Nó không chỉ bôi nhọ danh dự con gái chúng tôi mà còn khiến cả gia đình chịu liên lụy. Nếu muốn chúng tôi bỏ qua, Phương Yến phải công khai xin lỗi trên báo chí và truyền hình, đính chính lại toàn bộ sự việc. Đây là điều kiện duy nhất của chúng tôi."
Hai vợ chồng liếc nhìn nhau, trong lòng vừa căng thẳng vừa lo lắng. Nhưng họ biết đây đã là sự nhân nhượng lớn nhất mà đối phương có thể cho, nếu không chấp nhận thì Phương Yến sẽ không còn đường lui.
Bố cô ta lập tức gật đầu:
"Chúng tôi đồng ý! Nhất định sẽ sắp xếp để con bé làm điều đó. Cảm ơn hai người đã cho nó cơ hội!"
Bố mẹ Vương Tuệ Lan không hề tỏ ra vui vẻ hay nhẹ nhõm, chỉ bình thản nói:
"Không cần cảm ơn. Chúng tôi chỉ mong cô ấy thực sự hối lỗi, đừng phụ lòng hai người đã hết lòng vì nó."
Mẹ của Phương Yến chần chừ một lúc rồi dè dặt nói:
"Vậy... hai người có thể rút đơn kiện sớm được không? Khi con bé được thả, chúng tôi sẽ sắp xếp để nó công khai xin lỗi."
Bố của Vương Tuệ Lan suy nghĩ giây lát rồi gật đầu:
"Được. Ngày mai tôi sẽ đến đồn công an làm thủ tục."
Nghe vậy, hai vợ chồng họ Phương mới thở phào nhẹ nhõm, không ngừng nói lời cảm ơn rồi vội vã rời đi.
Họ không dừng lại mà đi thẳng đến Nhật Báo Hải Thị. Khi gặp lãnh đạo tòa soạn, họ lại một lần nữa bày tỏ sự thành khẩn, mong nhận được sự thông cảm. May mắn thay, lãnh đạo tòa soạn sau khi nghe giải thích cũng đồng ý cho Phương Yến một cơ hội.
Khi rời khỏi đó, hai vợ chồng gần như kiệt sức. Họ chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày mình phải đi cầu xin vì con gái như thế này. Nhưng dù thế nào đi nữa, chỉ cần có thể giúp Phương Yến sửa sai, họ vẫn chấp nhận làm tất cả.
Xử lý xong mọi chuyện, vợ chồng ông bà Phương cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm trở về nhà. Nhưng trong lòng họ lại tràn đầy mệt mỏi và nặng nề.
Suốt quãng đường, cả hai đều trầm mặc. Họ không thể hiểu nổi—đứa con gái mà họ luôn tự hào, ngoan ngoãn và hiểu chuyện suốt bao nhiêu năm, vì sao lại có thể làm ra chuyện như thế này? Có phải trong quá trình trưởng thành của nó, họ đã vô tình bỏ qua điều gì quan trọng hay không?
Nhớ lại những năm tháng đã qua, trái tim họ càng thêm nhói đau.
Từ sau khi mất con trai, họ đã dồn tất cả tình thương còn lại cho Phương Yến. Từng bữa ăn, giấc ngủ, từng bộ quần áo con bé mặc, họ đều quan tâm chu đáo. Họ không để nó thiếu thốn bất kỳ điều gì.
Phương Yến cũng chưa bao giờ khiến họ thất vọng.
Từ nhỏ đến lớn, con bé luôn ngoan ngoãn, hiểu chuyện, cư xử lễ phép. Ở trường, nó là học sinh xuất sắc, hòa đồng với bạn bè, được thầy cô yêu mến. Khi đi làm, nó cũng nhanh chóng thăng tiến, từ một biên tập viên nhỏ mà chỉ trong hai năm đã vươn lên thành phóng viên kiêm biên tập viên. Cấp trên đánh giá cao nó, đồng nghiệp cũng thân thiện hòa hợp. Ngay cả người bạn cũ của họ, hiện là giám đốc đài truyền hình, cũng từng nhiều lần khen ngợi Phương Yến trước mặt họ.
Ở nhà, con bé lại càng khiến họ yên lòng.
Từ sau khi mất em trai, nó như trưởng thành chỉ sau một đêm. Không khóc lóc mè nheo, không hờn dỗi nhõng nhẽo. Thay vào đó, nó luôn an ủi bố mẹ, âm thầm học cách làm việc nhà, từ giặt giũ đến nấu nướng, chăm sóc hai người như một người lớn thực thụ.
Sự trưởng thành sớm của nó khiến họ xót xa, nhưng đồng thời cũng cảm thấy an ủi—ít nhất, họ vẫn còn một đứa con để yêu thương.
Tuy không phải con ruột, nhưng từ khi đưa nó về từ trại mồ côi khi mới ba tháng tuổi, họ đã luôn coi nó là con đẻ.
Họ cứ ngỡ rằng cuộc sống sẽ mãi yên bình như vậy.
Ai ngờ...
Đột nhiên, mọi thứ sụp đổ.
Vấn đề rốt cuộc nằm ở đâu?
Ông Phương siết chặt nắm tay, trầm giọng nói:
"Liệu có phải tâm lý của con bé cũng có vấn đề rồi không?"
Bà Phương giật mình nhìn chồng:
"Sao ông lại nói vậy?"
Ông Phương thở dài, ánh mắt đầy trăn trở:
"Từ nhỏ Tiểu Yến đã ngoan ngoãn như vậy. Nhưng bà thử nghĩ lại xem, từ sau khi em trai nó mất, bà có thấy con bé từng nổi cáu hay nhõng nhẽo với chúng ta chưa?"
Bà Phương lặng người, suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu.
"Không, chưa từng."
"Thế nó có từng chia sẻ điều gì với chúng ta không?"
Bà lại lắc đầu.
Ông Phương trầm giọng:
"Năm em trai qua đời, con bé mới chín tuổi. Hai chị em gần như không rời nhau nửa bước, tình cảm của nó với em trai chẳng kém gì chúng ta. Nhưng khi ấy, chúng ta chỉ chìm trong đau buồn mà quên mất rằng... nó cũng rất đau khổ."