Lục Trầm không thèm để ý đến lời trêu chọc của hắn:
"Tôi bảo cậu đến giúp, không phải đến tham quan. Mau làm việc đi!"
Lý Đại Hải cười ha hả, lập tức bắt tay vào việc.
Hai người cùng khiêng chiếc giường đơn của Tần Chiêu Chiêu ra ngoài, rồi mới khiêng chiếc giường lớn vào phòng.
Việc này không hề dễ dàng, cả hai đều mệt đến thở hồng hộc.
Lý Đại Hải thở dốc, ngồi phịch xuống giường, nhưng vẫn không quên trêu chọc:
"Giường 1m5 cũng đủ để cậu với cô ấy 'quậy' rồi. Làm giường 1m8 để lăn qua lăn lại à?"
Lục Trầm lạnh lùng đáp:
"Không rộng đâu, giường lớn ngủ mới thoải mái."
Nói xong, anh liếc mắt sang hắn:
"Giờ cậu xong việc rồi, về nhà ăn cơm đi."
Lý Đại Hải trợn mắt:
"Đâu ai đối xử với người giúp xong rồi đuổi đi thế này!"
Lục Trầm dứt khoát kéo hắn đứng dậy, đẩy ra cửa.
Đúng lúc đó, Trương Mỹ Phượng - vợ của Lý Đại Hải - đi tới. Thấy chồng bị đuổi ra, cô cười hỏi:
"Sao thế?"
Lục Trầm khoanh tay trước ngực, cười nhạt:
"Chồng chị nói nhiều quá, về nhà bảo anh ấy đánh răng súc miệng đi."
Lý Đại Hải lập tức phản bác:
"Đừng nghe cậu ta nói linh tinh, miệng anh thơm lắm! Cậu ta ngứa mắt với anh nên kiếm cớ đuổi thôi!"
Hắn vội kéo vợ về nhà, trước khi đi còn không quên ném lại một ánh nhìn khiêu khích với Lục Trầm.
Lục Trầm chỉ nhếch môi, không thèm chấp nhặt.
Trở lại phòng, anh lấy ra bộ chăn gối màu đỏ được thêu uyên ương, trải lên giường mới.
Sau đó, anh cẩn thận dán hai chữ "Hỉ" lớn ở đầu giường và sau cửa, rồi đặt hai cây nến đỏ trên bàn.
Căn phòng lập tức trở nên ấm áp, lãng mạn hơn hẳn.
Thấy bó cỏ đuôi mèo trên bàn có phần đơn điệu, anh vội đi hái thêm ít hoa dại, cắm chung vào.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong.
Tần Chiêu Chiêu còn chưa biết, có một bất ngờ đang chờ đợi cô khi trở về.
Tan làm, mọi người cùng nhau rời khỏi xưởng trở về nhà.
Vì chuyện buổi sáng Lý Kiều Kiều tự ý đến xưởng làm đế giày mà không nghe lời khuyên, Lý Khánh Mai muốn nói chuyện với cô ta một chút.
Tần Chiêu Chiêu, Phương Mai, Tôn Ni và Trương Thiến đi phía trước, sánh bước cùng nhau.
Lý Kiều Kiều và Lý Khánh Mai đi phía sau, giữ một khoảng cách ngắn so với nhóm người đằng trước.
Lý Khánh Mai nghiêm giọng trách móc:
"Chị khuyên em đều vì muốn tốt cho em, em không thể cứ thích làm gì thì làm. Đây là núi rừng, không phải thành phố bên ngoài, ở đây nguy hiểm rình rập khắp nơi."
Lý Kiều Kiều tỏ vẻ không để tâm, cười nhạt:
"Chị dâu, chị lo xa quá rồi. Xưởng đế giày thuộc quân đội, xung quanh đều có binh lính canh gác. Em sống ở khu gia đình hơn một năm rồi, còn chưa thấy một con heo rừng nào, làm gì có nguy hiểm chứ?"
Thấy cô ta vẫn chưa hiểu ra vấn đề, Lý Khánh Mai càng nghiêm túc:
"Cẩn thận vẫn hơn. Dạo này trong núi có nhiều rắn độc, lỡ bị cắn mà không có ai bên cạnh, em liệu có giữ được mạng không? Chồng em, phó doanh trưởng Chu đã vất vả trong doanh trại rồi, em đừng để anh ấy phải lo lắng thêm về em nữa."
Lý Kiều Kiều bĩu môi, tỏ vẻ bất mãn:
"Chị dâu, không phải là em không muốn đi chung, mà là họ không thèm đi cùng em. Mấy người đó đều bị Tần Chiêu Chiêu mê hoặc hết rồi. Em không biết cô ta đã nói xấu em bao nhiêu điều trước mặt họ nữa!"
Lý Khánh Mai nhìn cô ta, nhẹ nhàng nói:
"Em đúng là suy diễn rồi. Tần Chiêu Chiêu chưa từng nói xấu em lấy một lời, thậm chí còn chẳng nhắc đến tên em. Sáng nay, cô ấy và mấy chị em khác đến nhà rủ em đi làm, nhưng thấy cửa khóa chặt, họ mới biết em đã đi trước. Sau đó, họ đến chỗ chị kể lại chuyện này, chị mới hay tin. Mọi người chỉ lo em đi một mình nguy hiểm, chứ nào có ai nói xấu em?"
Lý Kiều Kiều không tin, trong lòng cho rằng Lý Khánh Mai cũng cùng phe với họ. Nhưng vì chị dâu có vị thế trong khu gia đình, cô ta không dám phản bác quá mạnh.
"Được rồi, xem như em suy nghĩ nhiều. Sau này em sẽ đi cùng họ là được."
Thấy cô ta có vẻ đã chịu tiếp thu, Lý Khánh Mai thở phào, dịu giọng khuyên nhủ:
"Thế mới đúng. Kiều Kiều, chúng ta đều là người một nhà, phải đoàn kết, quan tâm lẫn nhau. Đừng có tỏ thái độ trẻ con. Nếu để người trong xưởng biết chị em vợ quân nhân lại bất hòa, họ sẽ cười vào mặt đấy."
Nghe vậy, Lý Kiều Kiều càng thêm khó chịu, giọng cũng gắt gỏng hơn:
"Chị dâu, sao chị lại nói vậy? Ý chị chẳng phải là em đang nhỏ nhen, không hòa thuận với họ sao?"
Lý Khánh Mai bình thản đáp:
"Chẳng lẽ không đúng? Nếu sáng nay em không tự ý đi riêng, chị có cần phải nói nhiều như vậy không?"
Lý Kiều Kiều cắn môi, tức giận nói:
"Em biết mình sai rồi, nhưng em cũng có lý do. Chị cũng biết chuyện Tần Chiêu Chiêu từng đánh em trước mặt mọi người mà. Nếu là chị, chị có thể làm bạn với cô ta được không? Còn em thì không!"
Lý Khánh Mai thở dài:
"Chuyện đó chị biết. Nhưng trước đó, Tần Chiêu Chiêu đã coi em là bạn, chia sẻ cả những chuyện thầm kín nhất của cô ấy. Thế mà em lại đem kể với người khác, khiến cô ấy mất mặt trong khu gia đình. Cô ấy tìm em tính sổ cũng là chuyện dễ hiểu. Em thử nghĩ mà xem, nếu có ai đó nói xấu em khắp nơi, em sẽ làm gì?"
Lý Kiều Kiều cứng họng, không phản bác được nữa.
Lý Khánh Mai cũng không muốn nói thêm, chỉ lạnh nhạt bảo:
"Chị nói hết lời rồi, nghe hay không tùy em. Muốn đi riêng cũng tùy em. Chúng ta đi thôi."
Lý Kiều Kiều thấy chị dâu giận, trong lòng càng bực bội. Nhưng cô ta không nói gì thêm, chỉ im lặng theo sau về khu gia đình.
Tần Chiêu Chiêu về đến nhà, vừa mở cửa liền sững sờ trước cảnh tượng trước mắt.
Chiếc giường đơn ban đầu đã được thay thế bằng một chiếc giường lớn. Trên đó là tấm chăn đỏ tươi cùng khăn trải giường cưới của cô.
Phía đầu giường còn dán một chữ "Hỷ" màu đỏ rực, nổi bật trên nền tường trắng.