Mục lục
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Chiêu Chiêu ngước lên, mỉm cười:

"Con vừa thảo luận với bác ấy nên ra muộn chút. Đây là bệnh viện quân đội, mẹ không cần lo lắng đâu."

"Vậy à?" Dư Hoa gật đầu, vẫn không giấu được sự sốt ruột. "Đề thi khó lắm đúng không?"

Tần Chiêu Chiêu thẳng thắn gật đầu: "Khá khó ạ."

Dư Hoa sợ con dâu buồn, vội trấn an:

"Không sao cả. Có cơ hội thi cùng nhiều trung y xuất sắc như vậy đã là trải nghiệm quý giá rồi. Dù kết quả thế nào, con vẫn còn trẻ, cơ hội vẫn còn nhiều."

Trọng Dương đứng cạnh nãy giờ bỗng chậm rãi lên tiếng, giọng nói trầm ổn nhưng chắc chắn:

"Không hẳn đâu. Hôm nay cô ấy làm rất tốt, không hề thua kém những trung y giàu kinh nghiệm khác. Tôi tin rằng cô ấy có khả năng đỗ rất cao."

Dư Hoa nghe vậy, ánh mắt lập tức sáng lên:

"Thật sao? Chiêu Chiêu có cơ hội trúng tuyển à?"

Trọng Dương khẽ gật đầu, vẻ mặt đầy tin tưởng:

"Đương nhiên. Hãy tin vào con mắt nhìn người của tôi. Ba ngày nữa có kết quả, đến lúc đó mọi chuyện sẽ rõ ràng."

Dư Hoa mừng rỡ nhưng Tần Chiêu Chiêu lại điềm đạm hơn. Cô suy nghĩ một lát rồi nói:

"Kết quả chưa công bố thì vẫn chưa thể chắc chắn được điều gì. Còn nhiều yếu tố khác tác động nữa."

Dư Hoa nắm tay cô, dịu dàng khuyên nhủ:

"Thả lỏng đi, đừng nghĩ nhiều. Kết quả thế nào cũng không quan trọng."

Tần Chiêu Chiêu gật đầu, môi khẽ cong lên thành một nụ cười nhẹ. Cô hạ giọng, vẻ tinh nghịch:

"Mẹ yên tâm, con không căng thẳng đâu. Ngược lại, hôm nay con thấy rất vui vì đã khiến Mã Xuân Thắng mất mặt. Ông ta chắc chắn không thể vào được bệnh viện này."

Dư Hoa ngạc nhiên:

"Mã Xuân Thắng? Là ai vậy?"

Chợt nhớ ra, bà hỏi tiếp:

"Có phải người từng gây khó dễ cho con không?"

Tần Chiêu Chiêu bật cười:

"Chính xác là ông ta. Lúc đầu con cứ tưởng ông ta giàu kinh nghiệm, y thuật không tệ, ai ngờ chỉ là một tên lang băm."

Cô hào hứng kể lại:

"Trong phần thi chẩn đoán, mỗi thí sinh phải bắt mạch để xác định bệnh của bệnh nhân. Bệnh nhân hôm đó bị khí hư, tỳ dương hư và béo phì do đờm thấp.

Vậy mà khi bắt mạch, nghe bệnh nhân nói dạo gần đây kinh nguyệt không đều, Mã Xuân Thắng lập tức phán rằng cô ấy có thai dẫn đến béo phì!"

Dư Hoa tròn mắt: "Trời đất! Thật sao?"

"Vâng!" Tần Chiêu Chiêu gật đầu, giọng không giấu nổi vẻ hả hê. "Bệnh nhân là một cô gái chưa từng có bạn trai, nghe vậy thì đỏ mặt tức giận, mắng ông ta là lang băm ngay tại chỗ. Ban giám khảo lập tức loại ông ta khỏi kỳ thi, nhưng ông ta vẫn nài nỉ được tiếp tục."

Ngừng một chút, cô nhún vai:

"Kết quả, suốt kỳ thi, ông ta chỉ chẩn đoán đúng duy nhất một trường hợp. Có thể coi là kém cỏi nhất trong tất cả các thí sinh hôm nay. Với thành tích như vậy, chắc chắn không có cơ hội vào bệnh viện này rồi."

Dư Hoa nghe xong cũng không giấu được sự kinh ngạc:

"Thật không ngờ! Với tính cách ngạo mạn đó, cứ tưởng y thuật phải giỏi lắm chứ. Ai ngờ lại chỉ là lang băm. Không biết ông ta lấy đâu ra tự tin mà đi thi nữa?"

Tần Chiêu Chiêu nhướng mày cười:

"Ai mà biết được! Đúng là chuyện khó tin!"

Chợt nhớ ra điều gì, cô quay sang Trọng Dương, tò mò hỏi:

"Bác ơi, có phải ngay lần đầu gặp, bác đã nhìn ra ông ta là lang băm rồi không? Nên lúc đó bác mới nói câu kia với con?"

Trọng Dương khẽ cười, ánh mắt đầy thâm trầm:

"Hành vi của một người có thể phản ánh phẩm chất và năng lực của họ.

Ngay từ đầu, khi thấy một cô gái trẻ như cô đăng ký thi, ông ta lập tức mặc định rằng cô dựa vào quan hệ mà vào đây. Chưa có chứng cứ gì đã xúc phạm nhân cách người khác, còn cố ý khiêu khích.

Một người như vậy, dù có giỏi đến đâu cũng không thể là một thầy thuốc tốt."

Ông ngừng lại một chút rồi nói tiếp:

"Trong nghề y, y đức quan trọng không kém gì y thuật. Một người không có đạo đức thì dù có học nhiều cũng sẽ không dành tâm huyết cứu chữa bệnh nhân. Chỉ cần nhìn cách nói năng và cư xử, tôi đã có thể đánh giá được ông ta."

Dư Hoa không khỏi thán phục:

"Ông đúng là có con mắt tinh tường!"

Trọng Dương mỉm cười, giọng điềm đạm:

"Nếu làm nghề này mười, hai mươi, thậm chí ba mươi năm, tiếp xúc với đủ kiểu người, thì chỉ cần nhìn một chút cũng có thể nhận ra thôi."

Tần Chiêu Chiêu khoác tay mẹ chồng, vui vẻ nói:

"Mẹ, bác Trọng mời con đến tham quan phòng khám của bác ấy. Giờ vẫn còn sớm, mẹ đi cùng con nhé."

Dư Hoa lập tức gật đầu:

"Tất nhiên rồi! Mẹ còn định nhờ ông ấy bắt mạch, kê đơn thuốc bồi bổ sức khỏe nữa."

Trọng Dương mỉm cười:

"Không thành vấn đề."

Ba người cùng rời khỏi bệnh viện quân đội. Vì Tần Chiêu Chiêu và mẹ chồng đi xe buýt đến đây, cô nghĩ Trọng Dương chắc cũng như vậy.

Ngay trước cổng bệnh viện, một chiếc Santana đen bóng lặng lẽ đỗ bên lề đường. Ở thời điểm này, loại xe này chủ yếu là xe công vụ của các cơ quan chính phủ, xe tư nhân cực kỳ hiếm.

Dư Hoa nhìn chiếc xe, không giấu nổi sự thích thú:

"Chiêu Chiêu, nhìn kìa! Xe hơi đấy, đẹp quá!"

Tần Chiêu Chiêu đã quen với xe cộ hiện đại ở kiếp trước, đối với cô, chiếc Santana này chỉ là một mẫu xe bình thường, thậm chí có phần cổ lỗ. Nhưng thấy mẹ chồng hào hứng như vậy, cô cũng phối hợp nói:

"Mẹ, sau này con kiếm được tiền, việc đầu tiên là mua tặng mẹ một chiếc."

Dư Hoa nghe xong, cười đến híp cả mắt:

"Có lòng như vậy là mẹ vui lắm rồi. Nhưng xe này chắc đắt lắm, mẹ không nỡ để con tốn kém thế đâu."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK