• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người mẹ cũng im lặng, ôm con thật chặt, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Chiếc xe lắc lư thêm một đoạn dài rồi cuối cùng cũng đến thành phố Đông Lăng.

Xe dừng lại trước Bệnh viện Nhân dân số 1.

Tần Chiêu Chiêu và Trương Mỹ Phượng bế Tiểu Bảo xuống xe, rồi ghé vào cửa hàng gần đó mua sữa mạch nha, đồ hộp, trái cây và vài món quà để thăm bệnh, tổng cộng hết hai mươi đồng.

Bệnh viện Nhân dân Đông Lăng có ba tầng, dù đã cũ kỹ nhưng vẫn được xem là khang trang vào thời điểm này.

Khi đến nơi, Tần Chiêu Chiêu và Trương Mỹ Phượng lập tức nhìn thấy chiếc xe jeep của Lục Trầm đậu trong sân bệnh viện. Họ không biết Tống Tiểu Quân nằm ở phòng nào nên đi thẳng đến quầy y tá để hỏi.

"Y tá, cho hỏi, hôm qua có một chiến sĩ tên Tống Tiểu Quân nhập viện, cậu ấy đang ở phòng nào vậy?"

"Là người bị ngã phải không?"

"Đúng rồi."

"Cứ đi thẳng vào trong, phòng bệnh cuối hành lang." Y tá chỉ tay về phía hành lang phía đông.

Trương Mỹ Phượng sốt ruột hỏi thêm: "Cậu ấy giờ sao rồi?"

"Hôm qua rất nguy kịch. Ba xương sườn trước bị gãy, suýt đâm vào nội tạng. Nhưng đã phẫu thuật xong, hiện giờ đã qua giai đoạn nguy hiểm."

Trương Mỹ Phượng thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười: "Qua giai đoạn nguy hiểm là ổn rồi phải không?"

"Đúng vậy. Cậu ấy vừa tỉnh lại, hai cô có thể vào thăm."

Sau khi cảm ơn y tá, cả hai nhanh chóng đi về phía phòng bệnh.

Đến cửa phòng cuối hành lang, họ thấy cửa mở. Bên trong, Lục Trầm đang trò chuyện cùng Tống Tiểu Quân, vẻ mặt thoải mái. Trương Vi Vi thì đứng cạnh Lục Trầm, nở nụ cười rạng rỡ.

Phòng bệnh chỉ có mỗi Tống Tiểu Quân là bệnh nhân.

Tần Chiêu Chiêu vừa trông thấy Trương Vi Vi đứng cạnh Lục Trầm, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác khó chịu. Nhưng cô không thể hiện ra ngoài, cố tình tạo tiếng động rồi lên tiếng:

"Chị dâu, là phòng này."

Lời vừa dứt, Lục Trầm và Trương Vi Vi đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía họ.

Nhìn thấy Tần Chiêu Chiêu, nụ cười trên môi Trương Vi Vi vụt tắt, ánh mắt lóe lên sự không vui: "Sao cô ta lại đến đây?"

Lục Trầm cũng có chút bất ngờ nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, bước tới: "Chị dâu, Chiêu Chiêu, sao hai người đến đây?"

"Chúng tôi đến thăm Tiểu Quân. Cậu ấy sao rồi?" Tần Chiêu Chiêu hỏi.

"Hôm nay đã qua giai đoạn nguy hiểm, một tuần nữa là có thể xuất viện." Lục Trầm nhận lấy túi quà họ mang đến, đặt lên bàn.

Tần Chiêu Chiêu đi đến bên giường, cúi xuống nhìn Tống Tiểu Quân: "Cậu thấy sao rồi?"

Tống Tiểu Quân vừa trải qua ca phẫu thuật, sắc mặt vẫn nhợt nhạt, giọng nói yếu ớt: "Tôi không sao. Cảm ơn chị dâu đã đến thăm."

"Chúng tôi đến là chuyện nên làm. Nhìn thấy cậu ổn, chúng tôi mới yên tâm."

Tống Tiểu Quân khẽ cười: "Cảm ơn chị dâu đã quan tâm."

Trương Vi Vi bỗng lên tiếng, giọng dịu dàng nhưng không giấu được sự cố tình: "Chị dâu, Tiểu Quân vừa phẫu thuật xong, nói chuyện nhiều sẽ ảnh hưởng đến vết thương. Nếu chị muốn biết gì, có thể hỏi anh Lục Trầm hoặc tôi là được."

Lời vừa thốt ra, cả phòng chợt im lặng trong giây lát.

Trương Mỹ Phượng đứng bên cạnh nghe mà không khỏi rùng mình. Cô không ngờ Trương Vi Vi lại ngang nhiên gọi Lục doanh trưởng là "anh Lục Trầm" như vậy.

Chuyện xảy ra ở Y Vụ Sở hôm đó, Tần Chiêu Chiêu đã kể hết cho cô nghe. Hai người đã xé rách mặt nhau, vậy mà bây giờ Trương Vi Vi còn cố tình thân mật gọi tên như thế, chẳng phải muốn chọc tức Tần Chiêu Chiêu sao?

Trương Mỹ Phượng lén liếc sang Tần Chiêu Chiêu, thấy cô vẫn giữ vẻ mặt bình thản, không có chút phản ứng gì.

Nhưng chính điều đó lại càng khiến cô cảm thấy giận dữ. Không thể để cô ả Trương Vi Vi này tiếp tục phá hoại mối quan hệ giữa Tần Chiêu Chiêu và Lục doanh trưởng được.

Tần Chiêu Chiêu hiểu rõ ý đồ của Trương Vi Vi. Cô ta đang cố tình khơi lên sự khó chịu trong lòng cô. Nhưng nếu cô nổi giận ngay bây giờ, chẳng phải rơi vào bẫy của Trương Vi Vi hay sao?

Cô chậm rãi quay sang nhìn Lục Trầm, định hỏi thẳng xem rốt cuộc chuyện "anh Lục Trầm" này là thế nào, xem anh ta sẽ giải thích ra sao.

Nhưng còn chưa kịp mở miệng, Trương Mỹ Phượng đã lên tiếng trước:

"Bác sĩ Trương, tôi vừa nghe cô gọi Lục doanh trưởng là 'anh'. Hai người có quan hệ họ hàng gì à?"

Câu hỏi của Trương Mỹ Phượng khiến không khí trong phòng hơi chùng xuống.

Trương Vi Vi thoáng cứng người. Cô ta vốn chỉ muốn chọc tức Tần Chiêu Chiêu, muốn cô biết dù có níu kéo cuộc hôn nhân này cũng chẳng thể vui vẻ. Nhưng không ngờ lại bị người khác chen ngang.

Cô ta liếc nhìn Trương Mỹ Phượng, ánh mắt lạnh đi. Lần trước khi cô ta nói xấu Tần Chiêu Chiêu, Trương Mỹ Phượng đã không vui. Hóa ra, hai người này đúng là cùng một phe.

Tần Chiêu Chiêu khẽ cười, trong lòng cảm thấy Trương Mỹ Phượng thật sự đáng tin cậy.

Cô nhìn sang Lục Trầm, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý:

"Em cũng muốn biết. Lục doanh trưởng, anh với bác sĩ Trương từ khi nào có họ hàng vậy?"

Trương Vi Vi nghiến răng, thầm mắng Tần Chiêu Chiêu xảo quyệt. Cô ta cố tình đẩy câu hỏi về phía Lục Trầm, chẳng phải là ép anh ta phải tỏ thái độ rõ ràng sao?

Sắc mặt Lục Trầm trông vô cùng khó coi.

Kể từ lần trước nói rõ mọi chuyện với Trương Vi Vi, anh đã cắt đứt quan hệ và yêu cầu cô ta đừng gọi mình là "anh Lục Trầm" nữa.

Hôm qua vì tình huống khẩn cấp, Tống Tiểu Quân cần có người chăm sóc. Ban đầu, anh định để Dương Khang đi theo. Nhưng Trương Vi Vi lại nói rằng Dương Khang là đàn ông, không biết chăm sóc người bệnh. Nghĩ vậy cũng có lý, nên anh mới đồng ý để cô ta đi.

Từ hôm qua đến giờ, Trương Vi Vi vẫn gọi anh là "Lục doanh trưởng", không một lần nào gọi "anh Lục Trầm". Điều đó khiến anh tưởng rằng cô ta đã hiểu rõ ranh giới.

Thế mà bây giờ, ngay trước mặt vợ anh, cô ta lại cố tình gọi như thế.

Hành động này không đơn thuần là vô tình, mà rõ ràng có ý đồ chia rẽ vợ chồng anh.

Lục Trầm cảm thấy mình cần phải nói rõ ràng với cô ta.

"Bác sĩ Trương, tôi đã nói với cô rồi, đừng gọi tôi là 'anh Lục Trầm' nữa. Việc này có thể khiến vợ tôi hiểu lầm." Giọng anh lạnh lùng, ánh mắt sắc bén.

Anh ngừng một chút rồi tiếp tục:
"Trước khi vợ tôi đến, cô vẫn gọi tôi là 'Lục doanh trưởng', tại sao bây giờ lại đổi cách xưng hô? Cô không biết như vậy sẽ khiến vợ tôi khó chịu sao?"

Trương Vi Vi không ngờ Lục Trầm lại không nể mặt mình đến vậy.

Dù anh có không vui, cũng đâu cần nói thẳng ra trước mặt mọi người? Ít nhất, anh cũng nên giữ cho cô chút thể diện chứ!

"Tôi chỉ quên thôi mà. Trước giờ tôi vẫn luôn gọi anh là 'anh Lục Trầm'."

"Từ nay về sau, đừng gọi như vậy nữa."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK