Mục lục
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh vẫn mặc quân phục. Người trên tàu nhìn thấy, ai nấy đều có vẻ thân thiện hơn, vài người đến bắt chuyện, có người chỉ lặng lẽ gật đầu chào.

Bất chợt, một cậu bé chừng năm, sáu tuổi bước đến trước mặt anh, đứng nghiêm, giơ tay chào một cách trang trọng.

Lục Trầm thoáng sững lại, nhưng lập tức ngồi thẳng lưng, điều chỉnh tư thế, đáp lại cậu bé bằng một cái chào tiêu chuẩn.

Cậu nhóc tròn xoe mắt, rồi bật cười thích thú, quay sang mẹ:

"Mẹ ơi! Chú bộ đội chào con này!"

Người phụ nữ đi cùng cậu bé trông khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, mặc chiếc áo bông kiểu quân đội. Khí chất cô ấy trầm ổn, ánh mắt mang theo sự điềm tĩnh của người từng trải.

Qua vài câu chuyện, Lục Trầm biết được cô ấy là vợ của một quân nhân, cũng là đồng hương ở Hải Thị. Nhưng chồng cô đã hy sinh trong một nhiệm vụ, lần này cô đưa con trai về quê để an táng anh ấy.

Cậu bé không biết cha mình đã mất, chỉ nghĩ rằng ông đang đi công tác xa.

Lục Trầm lặng đi.

Suốt những năm tháng đóng quân nơi biên giới, anh đã tiễn biết bao đồng đội ra đi. Có người không thể đưa về quê ngay, chỉ có thể hỏa táng rồi đợi thân nhân đến nhận tro cốt. Những lúc đó, anh từng chứng kiến nỗi đau xé lòng của người ở lại.

Không ngờ, ngay trên chuyến tàu này, anh lại gặp một câu chuyện như thế.

Cậu bé ríu rít mở túi xách, lấy ra một gói thịt bò khô, đưa cho anh:

"Chú ơi, thịt bò khô này ngon lắm! Con cho chú ăn thử nha!"

Lục Trầm mỉm cười, lắc đầu:

"Chú không ăn đâu, con giữ lại mà ăn."

"Nhà con còn nhiều lắm! Ngồi tàu lâu chán lắm, ăn chút gì đó rồi ngắm cảnh bên ngoài sẽ vui hơn. Năm ngoái ba cũng nói thế với con và mẹ!"

Lục Trầm thoáng nghẹn lại, vừa định từ chối, người mẹ đã dịu dàng bảo:

"Đây là tấm lòng của trẻ con, anh cứ nhận đi."

Anh không tiện từ chối nữa, đành nhận lấy, xoa đầu cậu bé:

"Chú cảm ơn con nhé."

Cậu nhóc cười hớn hở:

"Không cần khách sáo đâu chú! Sau này con cũng sẽ giống ba, trở thành bộ đội, bảo vệ đất nước!"

Lục Trầm sững lại, lòng dâng lên một cảm xúc khó tả. Cậu bé còn nhỏ mà đã có ý chí như thế.

"Chú tin con. Sau này lớn lên, con nhất định sẽ trở thành một chiến sĩ giỏi như ba con."

Đôi mắt cậu nhóc sáng bừng, quay sang mẹ, hăng hái khoe:

"Mẹ ơi, chú bộ đội cũng nói con sẽ giống ba nè!"

Người mẹ bật cười, xoa đầu con:

"Ừ, mẹ cũng tin con."

Trong câu chuyện, Lục Trầm biết người phụ nữ tên Dương Cúc, cậu bé là Quách Khánh Khánh.

Họ sống tại khu tập thể giáo viên trên đường Giáo Dục, thuộc trường tiểu học thực nghiệm.

Anh nhớ đến Giang Tâm Liên – người vợ đã khuất của anh cả, trước đây cũng từng dạy ở ngôi trường đó.

Lục Trầm hứa, khi lo xong việc, anh nhất định sẽ đến tiễn biệt người đồng đội đã hy sinh.

Dù chưa từng quen biết, nhưng một người lính ngã xuống vì Tổ quốc, xứng đáng được đồng đội đến chào tạm biệt.

...

Lục Trầm mua vé giường nằm, chỗ của anh ở tầng dưới cùng.

Mẹ con Dương Cúc ở khoang bên cạnh, còn giường đối diện anh đã có người nằm. Trên tầng trên cũng có một thanh niên trẻ tuổi.

Đợi khi hai mẹ con họ rời đi, Lục Trầm mới tháo giày, nằm xuống, khẽ nhắm mắt lại.

Bên ngoài cửa sổ tối đen, màn đêm dày đặc đến mức không thể nhìn thấy gì ngoài bóng mình phản chiếu trên lớp kính mờ.

Lục Trầm kéo chăn đắp ngang người, lắng nghe những tiếng trò chuyện lác đác từ giường đối diện. Một lát sau, giọng nói dần thưa thớt, chỉ còn lại tiếng ngáy đều đều vang lên trong toa tàu.

Anh nhắm mắt, cố gắng ngủ, nhưng tiếng ngáy lớn nhỏ không ngừng vang lên khiến anh càng thêm trằn trọc. Đã quen với những đêm dài khó ngủ, nhưng hôm nay, tâm trạng nặng trĩu càng khiến anh tỉnh táo hơn. Không biết đã nằm đó bao lâu, cuối cùng anh cũng thiếp đi.

Khi mở mắt, trời đã sáng.

Ánh nắng yếu ớt hắt qua khe cửa sổ, báo hiệu một ngày mới đã bắt đầu.

Người đầu tiên anh nhìn thấy là một cậu bé khoảng tám, chín tuổi, đôi mắt sáng long lanh như chứa đầy những điều muốn nói.

"Chú bộ đội, chú dậy rồi à? Con mang cho chú hai cái bánh bao này."

Vừa nói, cậu bé vừa lấy hai chiếc bánh bao còn ấm từ túi áo ra, đôi bàn tay nhỏ bé đưa về phía anh.

Lục Trầm ngồi dậy, nhìn đứa trẻ với ánh mắt dịu dàng.

"Con ăn sáng chưa?" Anh hỏi.

"Con ăn với mẹ rồi. Chú mau ăn đi, bánh sắp nguội mất!"

Cậu bé thúc giục, ánh mắt mong chờ.

Lục Trầm không nỡ từ chối, nhận lấy bánh bao rồi mỉm cười: "Cảm ơn con."

"Không có gì đâu! Chú ăn đi!"

Dưới sự hối thúc của cậu bé, anh chưa kịp đánh răng đã ăn hết hai chiếc bánh. Cả đêm qua không ăn gì, giờ mới thấy bụng đói cồn cào.

Thấy anh ăn xong, cậu bé hào hứng hỏi: "Chú ăn no chưa?"

Nhìn đứa trẻ đáng yêu, lại ngoan ngoãn lễ phép, Lục Trầm mỉm cười: "Chú no rồi. Mẹ con đâu?"

"Mẹ con đang đi vệ sinh. Chú, để con nói chú nghe một bí mật nhé!"

Cậu bé ghé sát lại, giọng lí nhí nhưng vẫn trong trẻo: "Hình như hôm qua mẹ con khóc, sáng nay mắt mẹ còn sưng lên."

Lục Trầm khẽ thở dài.

Anh hiểu tâm trạng của Dương Cúc.

Người chồng cô ấy yêu thương giờ chỉ còn lại một hộp tro cốt, đặt trong chiếc túi mà cô ấy ôm chặt bên người. Mất đi người thân yêu nhất, bất kể ai cũng sẽ không chịu nổi nỗi đau này.

"Chuyện của người lớn, con chưa hiểu đâu." Anh nhẹ giọng khuyên nhủ, "Chỉ cần ở bên cạnh an ủi mẹ, đừng hỏi gì thêm, được không?"

Quách Khánh Khánh ngoan ngoãn gật đầu: "Con biết rồi."

Bất chợt, một người quấn kín mít từ đầu đến chân đi ngang qua lối đi, tay xách một chiếc túi khá lớn.

Toa tàu chật kín người, nhiệt độ bên trong ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều, vậy mà người đó vẫn trùm kín từ đầu đến chân, trông thật đáng ngờ.

Lục Trầm khẽ nhíu mày, ánh mắt dõi theo người kia cho đến khi khuất hẳn.

"Chú đang nhìn gì thế?"

Giọng nói ngây thơ của Quách Khánh Khánh kéo anh về thực tại.

"Không có gì đâu." Anh thu lại ánh mắt, trả lời nhẹ nhàng.

Lúc này, Dương Cúc cũng từ nhà vệ sinh bước ra. Cô ấy đã dùng nước lạnh chườm mắt, nhưng quầng thâm vẫn chưa tan hết.

Thấy con trai đang trò chuyện với Lục Trầm, cô ấy bước đến gần.

"Anh ăn bánh bao rồi à?"

"Ừ, cảm ơn cô."

Hai người nói chuyện một lúc rồi Dương Cúc dắt con trai về chỗ.

Lục Trầm đứng dậy, xỏ giày, cầm cốc và bàn chải, định đi vệ sinh đánh răng.

Vừa bước ra hành lang, một tiếng hét hoảng hốt vang lên:

"Ai lấy mất túi của tôi rồi?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK