Mục lục
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Chiêu Chiêu nhìn bà, biết bà thực sự không muốn nhận, nếu cứ ép nữa chỉ khiến bà khó xử hơn. Nghĩ vậy, cô không miễn cưỡng nữa.

"Được rồi, con cất lại vậy."

Cô thu lại số tiền, nhưng lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp, đưa đến trước mặt bà lão: "Đây là danh thiếp của con, trên đó có số điện thoại và địa chỉ xưởng của con. Nếu sau này có chuyện gì, bà cứ đến tìm con."

Bà lão chần chừ một chút, rồi mới nhận lấy, nhìn qua tấm danh thiếp một lượt trước khi cẩn thận bỏ vào túi áo.

Bà khẽ thở dài: "Cảm ơn cô nhiều lắm. Tôi thật không biết phải nói gì nữa..."

Tần Chiêu Chiêu khẽ mỉm cười: "Vậy thì bà không cần nói gì cả."

Cuối cùng, khuôn mặt khắc khổ của bà lão cũng nở nụ cười nhẹ nhõm.

Lúc này, Lục Trầm đã quay lại, trên tay cầm một xiên kẹo hồ lô đỏ au. Anh đưa nó cho Tần Chiêu Chiêu.

Cô nhận lấy, ngồi xuống ngang tầm với cô bé nhỏ, nhẹ giọng nói: "Cô bé, cầm lấy đi. Cái này là của em."

Đại Nha tròn xoe mắt nhìn xiên kẹo, trong ánh mắt lóe lên tia khao khát, nhưng lại không dám vươn tay ra nhận. Cô bé khẽ xoay người, ngước lên nhìn bà nội.

Bà lão nhìn cháu mình, trong lòng đau xót đến khó tả.

"Đứa nhỏ này thật đáng thương… Lẽ ra nó không nên sinh ra trong một gia đình như vậy."

Mỗi lần nhìn thấy đứa cháu nhỏ của mình, trái tim bà lại nhói lên từng cơn. Một đứa trẻ bé xíu, không được cha mẹ yêu thương, chỉ có thể bám víu vào bà mà lớn lên trong gian khổ.

Bà lão cười hiền từ, nhẹ nhàng xoa đầu cô bé: "Chị ấy tặng con, con cứ cầm lấy đi."

Được bà nội cho phép, gương mặt Đại Nha lập tức bừng sáng. Cô bé rụt rè vươn tay nhận lấy xiên kẹo hồ lô, cẩn thận ôm vào ngực như thể sợ bị lấy mất.

Bà lão dịu dàng nhắc: "Nói cảm ơn với anh chị đi con."

Cô bé ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh: "Em cảm ơn anh chị!"

Bà lão quay sang Lục Trầm và Tần Chiêu Chiêu, giọng đầy áy náy: "Hai cô cậu còn có việc, cứ đi làm đi. Làm phiền hai người mất nhiều thời gian quá rồi."

Vừa dứt lời, một giọng nói nặng nề cất lên phía sau.

"Mẹ, sao mẹ lại để con bé nhận đồ của người ngoài?"

Nụ cười trên mặt bà lão lập tức tắt ngấm. Đôi mắt già nua nhìn con trai mình, trong đó không có sự trách móc, chỉ còn lại một nỗi thất vọng vô hạn.

Bà siết chặt tay, chậm rãi nói: "Họ không phải người ngoài."

"Mẹ ở quê, sao lại quen biết người ta được?" Người đàn ông liếc nhìn Tần Chiêu Chiêu và Lục Trầm, vẻ tò mò xen lẫn nghi hoặc.

"Chuyện đó không cần con quan tâm." Bà lão lạnh giọng đáp, rõ ràng không hài lòng với thái độ thiếu tôn trọng của con trai.

Bị mẹ chặn họng, người đàn ông đành im lặng, chỉ có nét khó chịu vẫn hiện rõ trên mặt.

"Con về đây là để mua quần áo cho Đại Nha, đúng không?" Bà lão hỏi, ánh mắt như muốn xác nhận lại.

Dù trong lòng không vui vì mẹ làm mình mất mặt giữa chốn đông người, nhưng trước mặt bao người, anh ta cũng không dám tỏ thái độ quá đáng. Tuy nhiên, giọng điệu vẫn đầy bực bội.

"Mẹ định cắt đứt quan hệ với con, con không mua có được à?"

"Con còn biết nghĩ như vậy, xem như mẹ cũng bớt thất vọng về con." Bà lão nói, giọng lạnh nhạt nhưng trong đó vẫn có chút nhẹ nhõm.

Sau đó, bà quay sang đôi vợ chồng trẻ, gật đầu xin lỗi: "Thật ngại quá, con trai tôi hiểu nhầm hai cô cậu rồi."

"Không sao đâu ạ. Gia đình bà đã đoàn tụ rồi, bọn con xin phép đi trước. Tạm biệt bà." Lục Trầm mỉm cười, vẫy tay chào bà lão, sau đó cùng Tần Chiêu Chiêu rời đi.

Phía sau họ, người đàn ông vẫn không giấu được thắc mắc, quay sang mẹ hỏi: "Mẹ, rốt cuộc hai người đó là ai? Mẹ quen họ thế nào?"

"Không cần biết đâu, chỉ cần nhớ họ là người tốt." Bà lão dứt khoát nói rồi đưa tay ra: "Nào, bế con gái con đi."

Tần Chiêu Chiêu quay đầu nhìn lại, thấy người đàn ông miễn cưỡng đón Đại Nha từ tay bà lão. Cô bé nhỏ xíu nép vào ngực bố, ánh mắt dè dặt nhưng vẫn có chút mong đợi. Người đàn ông ôm con gái, cùng mẹ đi về phía trước.

Cô khẽ thở dài: "Mong bố con bé có thể thay đổi, để nó có một tuổi thơ ấm áp hơn."

Lục Trầm nắm tay cô, giọng điềm đạm: "Đừng lo, dù sao cũng là con ruột, có tệ thế nào thì vẫn còn bà nội thương yêu."

"Ừ, ít nhất vẫn có một người yêu thương con bé thật lòng."

Thấy tâm trạng vợ không tốt, Lục Trầm nắm chặt tay cô, kéo đi: "Nào, lên tầng ba thôi."

Tầng ba là khu vực bán trang sức vàng bạc. Tần Chiêu Chiêu nhìn anh đầy nghi hoặc: "Anh định mua trang sức cho bố mẹ em à?"

Lục Trầm cười: "Đúng vậy. Anh muốn mua vàng cho mẹ em."

Tần Chiêu Chiêu ngạc nhiên: "Chẳng phải năm ngoái anh đã mua rồi sao?"

"Năm ngoái mua một kiểu, năm nay mua kiểu khác."

Nhìn thấy sự chu đáo của Lục Trầm dành cho bố mẹ mình, Tần Chiêu Chiêu cảm thấy vô cùng ấm áp. Không phải vì trang sức đắt tiền, mà vì tấm lòng anh dành cho người thân của cô.

"Anh không thấy tiếc tiền sao? Vàng đâu có rẻ." Cô hỏi, nửa đùa nửa thật.

Lục Trầm cười khẽ: "Kiếm tiền là để tiêu. Chỉ cần tiêu đúng chỗ thì chẳng có gì phải tiếc."

Anh nắm chặt tay cô, ánh mắt dịu dàng: "Em còn nhớ không? Trước mặt bố mẹ em, anh đã từng nói, họ không có con trai thì anh sẽ là con trai của họ. Anh phải làm tốt hơn cả con ruột để bố mẹ em không bị ai coi thường."

Tần Chiêu Chiêu nhìn anh, lòng dâng tràn cảm xúc. Đúng vậy, anh đã nói những lời đó, và chưa từng nuốt lời.

Năm ngoái, ông bà nội cùng chú thím hai tới nhà họ, muốn nhận con trai của chú thím làm con thừa tự cho bố mẹ cô. Mục đích chẳng có gì tốt đẹp, chỉ là nhắm vào tài sản của bố mẹ cô mà thôi.

Bố mẹ cô kiên quyết từ chối. Nhưng những lời chê bai, gièm pha vẫn không dứt. Ông bà nội nói bố mẹ cô không có con trai, sau này qua đời sẽ chẳng ai lo hương khói, thậm chí còn không ai tiễn đưa.

Lúc ấy, cô tức giận đến run người. Nhưng ngay lúc đó, Lục Trầm đã đứng ra, bình thản nhưng kiên định: "Bố mẹ vợ chính là bố mẹ ruột của con. Sau này mọi việc của bố mẹ, con đều lo liệu." Một câu nói, khiến đám người tham lam kia không nói được lời nào mà rời đi.

Tần Chiêu Chiêu nhìn người đàn ông bên cạnh, trong lòng càng thêm cảm kích. Có một người chồng như thế, cô thực sự cảm thấy may mắn.

Hai người cùng lên tầng ba, bước vào một cửa hàng vàng bạc lâu đời. Cửa hàng này đã tồn tại hàng chục năm, hầu hết trang sức vàng mà Tần Chiêu Chiêu từng mua đều từ đây.

Nhân viên bán hàng nhìn thấy cô liền niềm nở chào hỏi: "Cô lại đến mua trang sức rồi à? Lần này muốn mua gì vậy? Đây là mẫu mới nhất, mời cô xem qua."

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười: "Được, để tôi xem."

Lục Trầm đứng bên cạnh, ánh mắt nhanh chóng bị thu hút bởi một chiếc vòng tay vàng. Thiết kế đơn giản, không chạm khắc hoa văn cầu kỳ, trông vừa thanh lịch vừa tinh tế, rất hợp với mẹ vợ.

"Em thấy cái này thế nào?" Anh hỏi.

Tần Chiêu Chiêu nhìn qua, lập tức gật đầu tán thành: "Đẹp đấy." Cô quay sang nhân viên bán hàng: "Cho tôi xem thử được không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK