Mục lục
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Về đến nhà, Tần Chiêu Chiêu lấy một chiếc ghế đẩu, ngồi dưới bóng râm và bắt đầu nhặt rau.

Hôm nay cô hái được khá nhiều loại rau dại, dù có vài cọng già nhưng vẫn có thể dùng được.

Nhân lúc rảnh rỗi, Tần Chiêu Chiêu quyết định làm một ít bánh rau để đổi vị.

Cô ngâm gạo nếp, trộn thêm một ít bột mì để tăng độ kết dính, sau đó cắt nhỏ táo đỏ khô, rồi cho đường đỏ và đường trắng vào trộn đều. Nhờ có bột mì, hỗn hợp này dễ dàng kết dính, cô nặn thành từng viên bánh cỡ quả trứng vịt, sau đó xếp vào nồi, hấp chín.

Hơn một tiếng bận rộn trôi qua, hương thơm từ nồi bánh bốc lên, ngọt ngào và hấp dẫn.

Bánh rau lần này cô làm khác hẳn bánh rau thông thường. Nhờ có sự kết hợp của các nguyên liệu mới, bánh có độ dẻo của gạo nếp, vị ngọt thanh của đường, thêm chút bùi bùi từ táo đỏ, hòa quyện với hương rau dại, tạo nên một hương vị độc đáo, ngon hơn hẳn cách làm truyền thống.

Cô thử một miếng, vị giác như được đánh thức. Mềm, thơm, ngọt dịu, ăn một cái lại muốn ăn thêm. Không kiềm chế được, cô ăn liền bốn, năm cái mà vẫn chưa thấy ngán.

Bánh vừa hấp xong còn nóng, dễ dính vào nhau, cô cẩn thận tách từng cái ra để nguội. Khi nguội, bánh sẽ săn lại, không còn dính nữa.

Lần này cô hấp hai nồi, tổng cộng được bốn mươi chiếc bánh rau. Thời tiết bây giờ không còn quá nóng, để ở nhiệt độ phòng cũng có thể ăn trong hai ngày mà không sợ hỏng.

Cô lấy mười cái bánh, xếp gọn gàng vào một chiếc đĩa, rồi mang sang biếu Trương Mỹ Phượng.

Vừa nhận bánh, Trương Mỹ Phượng lập tức nếm thử. Ăn một miếng, cô ấy không khỏi kinh ngạc: "Đây mà là bánh rau sao? Em làm khác hẳn bình thường, giống như bánh ngọt vậy! Sao em lại nghĩ đến việc dùng mấy nguyên liệu này để làm bánh rau thế? Ngon quá!"

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười: "Em chỉ làm thử thôi."

Đây là sự thật. Kiếp trước, cô cũng chưa từng nghĩ đến việc cải tiến món bánh rau này.

Trương Mỹ Phượng vừa ăn vừa xuýt xoa: "Em đúng là thiên tài nấu nướng. Mấy thứ tưởng như chẳng liên quan gì mà em kết hợp lại vẫn hợp vô cùng! Nói thật, nếu em ra chợ mở quầy bán món này, chắc chắn sẽ kiếm được tiền."

Hiện tại, nhà nước đã cho phép người dân kinh doanh nhỏ lẻ, ai muốn bán nông sản hay thực phẩm chế biến đều có thể tự mở quầy hoặc cửa hàng mà không bị cấm đoán.

Tần Chiêu Chiêu nghe vậy chỉ cười, cô chưa từng nghĩ đến chuyện buôn bán.

Kiếp trước, cô từng đọc nhiều tiểu thuyết viết về thời kỳ này, cũng hiểu rằng ở thập niên 80, chỉ cần buôn bán chút ít cũng có thể kiếm được tiền. Nếu không đi làm, có lẽ cô sẽ thử kinh doanh nhỏ, chẳng hạn như bán bánh rau ở cổng xưởng giày, chắc chắn sẽ rất đắt hàng.

Nhưng đó không phải là mục tiêu của cô. Điều cô thực sự muốn là lấy được giấy phép hành nghề y.

Tiểu Bảo đứng bên cạnh cũng ăn liền hai cái, xong lại chớp mắt nhìn mẹ, ngập ngừng hỏi: "Mẹ ơi, con ăn thêm được không?"

Trương Mỹ Phượng bật cười, nhưng vẫn nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Ăn nhiều quá sẽ làm bụng con khó chịu đấy. Chúng ta chờ bố về rồi ăn tiếp, được không?"

Tiểu Bảo nhìn chiếc bánh trong tay, do dự một chút rồi ngoan ngoãn gật đầu.

Tần Chiêu Chiêu nhìn cậu bé, mỉm cười nói: "Em thấy Tiểu Bảo dạo này mặt tròn lên, hình như cũng cao hơn thì phải."

Trương Mỹ Phượng vui vẻ gật đầu: "Đúng vậy, hôm qua chị cân thử, thằng bé nặng hơn trước hai cân. Tất cả là nhờ em chỉ cho chị cách chăm sóc con."

"Giờ hệ tiêu hóa của Tiểu Bảo đã tốt hơn, ăn uống đầy đủ thì cơ thể cũng sẽ phát triển tốt hơn thôi. Trẻ con mà không được chăm sóc đúng cách thì rất dễ còi cọc."

"Chị thấy em nói đúng lắm."

Hai người đứng nói chuyện một lúc, sau đó Tần Chiêu Chiêu quay về nhà.

Lúc này vẫn còn sớm, đồng hồ trên bàn mới chỉ gần ba giờ chiều.

Trong nhà đã dọn dẹp sạch sẽ, chẳng còn việc gì cần làm.

Cô bước vào phòng, nằm xuống giường, định chợp mắt một lát.

Sau khi Tần Chiêu Chiêu rời đi, Trương Mỹ Phượng dẫn Tiểu Bảo ra vườn rau ngoài khu nhà gia đình.

Mấy cây ớt nhà cô trồng đã bắt đầu chín đỏ, trái ra lúc lỉu, ăn không hết.

Nhìn những quả ớt đỏ rực trên cây, cô quyết định hái một rổ đầy, dự định mang về làm tương ớt, để dành ăn đến tận Tết.

Thu hoạch xong ớt, cô hái thêm ba quả cà tím lớn, một ít đậu đũa, đậu cô ve, rồi dắt Tiểu Bảo về nhà.

Đi chưa tới cổng khu nhà gia đình, cô đã thấy Lý Kiều Kiều từ trong bước ra, dáng vẻ vội vã, hướng thẳng về phía doanh trại.

Trương Mỹ Phượng thoáng sững người.

Lý Kiều Kiều bị đuổi khỏi xưởng giày, chuyện này ai cũng đã biết. Tần Chiêu Chiêu cũng đã xác nhận tin tức này là thật.

Một công việc tốt như vậy mà cô ta lại đánh mất, đúng là đáng tiếc.

Từ khi Lý Kiều Kiều đi làm ở xưởng giày, Trương Mỹ Phượng hiếm khi nhìn thấy cô ta. Hôm nay, vô tình gặp lại, cô thoáng ngạc nhiên khi thấy Lý Kiều Kiều vội vã đi về phía doanh trại.

Cô khẽ nhíu mày, tự hỏi: "Không biết cô ta đi đâu mà trông có vẻ gấp gáp thế nhỉ?"

Sự tò mò chỉ lóe lên trong thoáng chốc rồi vụt tắt. Dù sao thì chuyện của Lý Kiều Kiều cũng chẳng liên quan đến cô. Nghĩ vậy, Trương Mỹ Phượng tiếp tục dắt Tiểu Bảo về nhà.

Về đến nơi, cô lấy một quả cà tím lớn, ít đậu đũa, đậu cô ve, thêm hai nắm ớt bỏ vào giỏ rồi mang sang nhà Tần Chiêu Chiêu.

Lúc này, Tần Chiêu Chiêu vừa mới ngủ dậy, còn đang nằm ườn trên giường, lười biếng chẳng muốn dậy. Mãi đến khi nghe tiếng Trương Mỹ Phượng gọi, cô mới chịu miễn cưỡng rời giường.

Trương Mỹ Phượng xách giỏ rau bước vào sân, thấy Tần Chiêu Chiêu còn ngái ngủ, liền cười nói:

"Ôi chao, chị có làm phiền em nghỉ ngơi không đấy?"

Tần Chiêu Chiêu vội cười xua tay: "Em dậy lâu rồi, chỉ là chưa ra ngoài thôi. Chị dâu, chị lại mang gì qua cho em thế?"

Trương Mỹ Phượng đưa giỏ rau tới trước mặt cô: "Mang ít rau vườn nhà trồng, cho em ăn dần."

Nhìn thấy giỏ rau đầy ắp, Tần Chiêu Chiêu vừa cảm động vừa buồn cười: "Lần trước chị cho em đậu đũa với đậu cô ve, em mới ăn hết thôi, giờ lại có nữa rồi."

Trương Mỹ Phượng cười híp mắt: "Nhà chị trồng nhiều quá, ăn không hết. Em cũng phải giúp chị chia bớt chứ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK