Mục lục
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Phi trầm ngâm. Tuy không phải người quá bảo thủ, nhưng trong thâm tâm, anh vẫn cảm thấy phụ nữ, nhất là những cô gái trẻ trung xinh đẹp như Vương Tuệ Lan, nếu giao thiệp quá nhiều với bên ngoài sẽ gặp không ít bất lợi. Cô ấy cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, một công việc ổn định có lẽ sẽ phù hợp hơn.

"Hay là để anh tìm giúp em một công việc nhé?"

Vương Tuệ Lan ngước nhìn anh, ánh mắt có chút bất đắc dĩ.

"Em không có bằng cấp, cũng không có hộ khẩu ở Hải Thị. Ngoại trừ làm người giúp việc, em chẳng có lựa chọn nào khác. Nhưng em đã đặt chân đến thành phố Hải Thị – một nơi phát triển thế này – rồi, em không muốn tiếp tục làm giúp việc nữa. Em muốn nỗ lực lập nghiệp ở đây khi còn trẻ. Chỉ có như vậy, em mới có thể mua được nhà, có hộ khẩu Hải Thị, trở thành một người Hải Thị thực sự."

Lục Phi hơi bất ngờ trước những lời này. Anh không ngờ cô gái nhỏ nhắn trước mặt lại có chí hướng lớn đến vậy. Mua nhà, nhập hộ khẩu Hải Thị… đâu phải chuyện dễ dàng!

"Em có biết đạt được điều đó khó đến thế nào không?"

Vương Tuệ Lan mỉm cười, ánh mắt sáng ngời.

"Em biết chứ. Nhưng em không sợ. Em còn trẻ mà, còn cả một tương lai dài phía trước. Em tin rằng sẽ có một ngày mình thực hiện được."

Càng tiếp xúc với cô, Lục Phi càng thấy khâm phục. Cô không hề yếu đuối như vẻ bề ngoài, ngược lại, nội tâm kiên cường hơn anh nghĩ rất nhiều.

"Ừ, anh tin em. Cần anh giúp gì thì cứ nói nhé."

"Em vẫn chưa nghĩ ra mình sẽ làm gì. Để khi nào em có kế hoạch rồi sẽ nhờ anh sau." Cô khẽ cười, rồi đổi chủ đề. "Anh Lục, chúng ta về thôi. Chị Chiêu Chiêu ở nhà một mình chắc không xoay sở nổi với hai đứa nhỏ. Em phải về phụ chị ấy."

...

Sau khi Lục Trầm rời đi, lòng Tần Chiêu Chiêu trống trải lạ thường. Cô ngồi thẫn thờ một lúc, đến khi người giúp việc mang ly sữa ấm đến, cô mới chậm rãi uống rồi nằm nghỉ.

Đêm qua cô và Lục Trầm thức khuya tâm sự, anh ngủ trước còn cô thì trằn trọc mãi. Một phần vì ban ngày ngủ nhiều, một phần vì biết anh sắp đi xa. Cảm giác chia xa này, dù đã trải qua nhiều lần, nhưng chưa bao giờ dễ dàng.

Lúc tỉnh dậy, cô thấy Á Á và Thanh Thanh đang ngồi bên nôi, nhẹ nhàng chơi với hai đứa nhỏ An An và An Bình. Dù mới sinh được bảy ngày nhưng nhờ bú sữa mẹ đầy đủ, hai bé đã trắng trẻo bụ bẫm hơn lúc mới chào đời. Á Á và Thanh Thanh vừa trò chuyện vừa chọc cho em cười. Hai bé sơ sinh khua tay múa chân, miệng phát ra những tiếng cười khúc khích non nớt khiến hai chị em bật cười thích thú.

Hai đứa nhỏ rất ngoan, không hề quấy khóc, còn Á Á và Thanh Thanh thì cố gắng giữ yên lặng, sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô.

Tần Chiêu Chiêu lặng lẽ quan sát, khóe môi khẽ nhếch lên.

Thanh Thanh nghiêng đầu ghé vào tai chị gái thì thầm:

"Chị, em muốn bế em trai với em gái. Mỗi người bế một đứa nhé?"

Khuôn mặt Á Á lập tức trở nên nghiêm túc, trông như người lớn:

"Không được đâu. Em trai và em gái còn bé lắm, chúng ta chưa thể bế được. Nhỡ đâu buông tay làm rơi, chúng sẽ bị thương thì sao?"

Thanh Thanh có chút thất vọng, bĩu môi.

"Nhưng em thích lắm. Không biết bao giờ chúng mới lớn để em bế được đây?"

Á Á suy nghĩ một chút rồi nói đầy chắc chắn:

"Khoảng năm sau bọn nhỏ biết đi rồi. Lúc đó có thể chơi với chúng ta."

"Thật không?"

"Thật đấy! Chị Tuệ Lan nói vậy mà."

Nghe đến tên Vương Tuệ Lan, Thanh Thanh chợt nhớ ra điều gì đó, tò mò hỏi:

"Sao giờ này chị Tuệ Lan chưa về nhỉ? Không lẽ chị ấy cũng đi với chú hai rồi?"

Á Á lắc đầu:

"Chị cũng không biết."

Lúc này, Tần Chiêu Chiêu mới cất giọng:

"Chị Tuệ Lan của các con không đi đâu cả."

Nghe thấy cô tỉnh dậy, hai bé lập tức chạy đến bên giường, vui vẻ reo lên:

"Thím ơi, thím tỉnh rồi!"

Thanh Thanh ngước đôi mắt tròn xoe nhìn cô, hỏi ngay:

"Thím ơi, sao giờ này chị Tuệ Lan chưa về?"

Tần Chiêu Chiêu nhìn đồng hồ. Từ nhà ra ga xe lửa chỉ mất khoảng hai mươi phút, mà giờ đã hơn hai tiếng rồi.

"Có lẽ có việc gì đó nên trễ chút thôi. Chắc sắp về rồi." Cô dịu dàng xoa đầu Thanh Thanh. "Các con thích chị Tuệ Lan lắm à?"

"Thích lắm!" Thanh Thanh gật đầu liên tục, giọng đầy phấn khích. "Chị ấy chơi với chúng con, còn xếp hình thành nhiều thứ hay lắm! Có cả xe ô tô, lâu đài nữa. Chị còn kể chuyện cho chúng con nghe, hay lắm luôn!"

Nói đến đây, ánh mắt cô bé sáng rực, tràn đầy ngưỡng mộ.

"Chị ấy còn tết tóc cho chúng con, biến chúng con thành công chúa nhỏ. Cả hai chị em con đều thích chị ấy lắm!"

Vương Tuệ Lan là người tử tế, chăm chỉ, nhân cách chính trực. Càng sống chung, mọi người càng thêm quý mến cô. Không chỉ có Tần Chiêu Chiêu, Á Á và Thanh Thanh, ngay cả mẹ chồng của Tần Chiêu Chiêu – bà Dư Hoa – cũng có ấn tượng tốt về cô gái này.

Lục Phi và Vương Tuệ Lan đang đi về phía xe thì đột nhiên phía trước vang lên tiếng hô hoảng loạn:

"Mau bắt cướp lại!"

Một gã đàn ông cao gầy chạy thục mạng về phía xe của họ. Trước mặt có một ngã rẽ dẫn vào hẻm nhỏ, nếu hắn chạy vào đó thì gần như chắc chắn sẽ thoát.

Lục Phi chỉ mất một giây suy nghĩ rồi lập tức lao tới chặn đường.

Thấy có người cản trước mặt, tên cướp lập tức rút ra một con dao sáng loáng, ánh mắt hung hãn, vung tay đâm thẳng về phía anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK