Mục lục
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dư Hoa thở dài một hơi, cuối cùng cũng gật đầu:
“Thôi được. Lục Phi, mấy ngày này con không được để vết thương dính nước, ở nhà nghỉ ngơi vài hôm đi.”

Lục Phi mỉm cười gật đầu.

Tần Chiêu Chiêu biết chuyện này cũng do Lục Trầm kể lại.

Nằm trên giường, cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng chậm rãi nói:
“Em thấy chị ấy không phải có vấn đề về thần kinh, mà là tự ti quá mức, tâm lý không lành mạnh. Cách nhìn nhận vấn đề của chị ấy khác chúng ta, chắc chắn có liên quan đến môi trường sống từ nhỏ. Nguyên nhân nằm ở vấn đề tâm lý.”

Lục Trầm không đồng tình lắm, giọng anh trầm xuống:
“Dù là tâm lý hay thần kinh, thì giờ chị ấy cũng đã ly hôn với anh trai rồi, không còn liên quan gì đến nhà mình nữa. Ngày mai là mùng 9, anh sẽ đưa em đến bệnh viện kiểm tra. Đợi Lục Dao làm đám cưới xong, kỳ nghỉ phép một tháng của anh cũng hết, chúng ta sẽ về lại khu gia đình quân nhân.”

Tần Chiêu Chiêu cuộn mình trong chăn ấm, ôm lấy cơ thể như lò than của Lục Trầm, giọng nhỏ nhẹ:
“Ừ.”

Lục Trầm cứng đờ người.

Từ khi Tần Chiêu Chiêu mang thai, anh không còn chạm vào cô nữa. Không phải vì anh không muốn, mà vì sợ ảnh hưởng đến con. Mỗi đêm nằm cạnh vợ, anh phải tự nhắc mình kiềm chế, giữ khoảng cách để tránh nghĩ lung tung.

Nhưng hôm nay cô lại chủ động ôm anh như thế này...

Giọng anh trầm khàn, hơi thở cũng nặng nề hơn:
“Em ôm anh như vậy, anh không chịu nổi đâu.”

Tần Chiêu Chiêu là một người phụ nữ bình thường, cô cũng có nhu cầu. Dù sao hai người đã hơn ba tháng không gần gũi. Hôm nay làm như vậy là vì bản thân cô cũng cảm thấy khó chịu.

Ba tháng rồi, đứa bé đã ổn định, vợ chồng chỉ cần cẩn thận một chút thì không ảnh hưởng gì.

Cô khẽ ghé sát tai anh, thì thầm:
“Không chịu nổi thì không cần nhịn.”

Hơi thở Lục Trầm cứng lại, giọng nói có chút run:
“Được chứ?”

“Giờ con đã hơn ba tháng rồi, cẩn thận chút là không sao đâu.”

“Thật sự không sao chứ?”

“Thật.” Cô nhoẻn miệng cười. “Nhưng nếu anh còn chần chừ nữa thì em đổi ý đấy.”

Làm sao Lục Trầm có thể bỏ qua cơ hội này?

Ánh mắt anh tối sầm lại, không nói thêm lời nào, cúi xuống hôn cô...

Sáng hôm sau, khi Lục Trầm thức dậy, Tần Chiêu Chiêu vẫn còn ngủ say. Nghĩ đến chuyện tối qua, khóe miệng anh bất giác cong lên. Anh cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, rồi mới chậm rãi rời giường.

Sau khi thay đồ xong, anh cẩn thận kéo chăn đắp lại cho cô, sau đó rời khỏi phòng.

Bên ngoài trời vẫn còn lờ mờ sáng, chiếc đồng hồ gỗ lớn trong phòng khách chỉ đúng 6 giờ.

Không khí trong nhà yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân anh vang nhẹ trên sàn gỗ.

Trời vừa tờ mờ sáng, Lục Quốc An và Lục Phi đã thức dậy. Cả hai đều có thói quen chạy bộ vào buổi sáng, và những ngày Lục Trầm ở nhà, anh cũng thường tham gia cùng họ.

Dư Hoa đang bận rộn trong bếp chuẩn bị bữa sáng. Vừa thấy Lục Phi bước ra, bà liền lên tiếng nhắc nhở:

"Con bị thương ở tay, đừng chạy nữa. Hôm nay còn phải đi làm đấy!"

Lục Phi chẳng mấy bận tâm, đưa tay kéo nhẹ ống tay áo che vết thương lại, cười đáp:

"Vết thương nhỏ thôi mẹ, không sao đâu."

Dư Hoa thở dài, biết có nói nữa cũng vô ích, đành dặn dò:

"Vậy thì chạy chậm thôi, đừng gắng sức quá."

"Mẹ à, con đâu còn nhỏ nữa. Những điều này con đều biết mà."

"Bởi vì con chẳng bao giờ khiến mẹ yên tâm được, nên mẹ mới phải lo đây!"

Lục Phi bật cười: "Vậy con và bố đi nhanh rồi về sớm nhé!"

Lục Quốc An khẽ gật đầu, ba cha con cùng nhau rời khỏi nhà.

Dư Hoa tiếp tục chuẩn bị bữa sáng. Khoảng nửa tiếng sau, ba người vừa chạy về đến nơi thì mùi đồ ăn đã lan tỏa khắp gian bếp.

Lục Dao cũng vừa gọi Á Á và Thanh Thanh dậy. Hai cô bé ngái ngủ dụi mắt, nhưng vừa nghe nhắc đến bữa sáng thì tỉnh táo ngay lập tức.

Tần Chiêu Chiêu vốn có thói quen ngủ nướng, cả nhà cũng không ai gọi dậy, cứ để cô ngủ đến khi tự thức. Nhưng hôm nay cô có việc cần làm, vừa nghe thấy tiếng bọn trẻ ríu rít bên ngoài đã tỉnh hẳn.

Nhìn đồng hồ mới hơn 6 giờ rưỡi.

Cô dụi mắt, ngồi dậy thay quần áo rồi bước ra khỏi phòng.

Lục Dao đang dắt Á Á và Thanh Thanh từ nhà vệ sinh đi ra, vừa lau tay cho hai đứa nhỏ vừa dịu dàng nói:

"Nào, chúng ta đi thoa kem thơm nhé!"

Á Á là người đầu tiên trông thấy Tần Chiêu Chiêu, liền ngoan ngoãn chào:

"Thím ơi, thím dậy rồi sao?"

Lục Dao cũng ngẩng đầu nhìn, mỉm cười:

"Chị hai, hôm nay dậy sớm thế? Bọn em có làm chị thức giấc không?"

"Không đâu, chị phải đến bệnh viện kiểm tra."

Á Á chớp mắt, lo lắng hỏi:

"Thím bị bệnh ạ?"

Lục Dao bật cười, xoa đầu cô bé, giải thích:

"Không phải đâu, thím chỉ đi kiểm tra sức khỏe thôi. Tiện thể xem em bé trong bụng đã lớn đến đâu rồi."

Á Á lập tức phấn khích:

"Em bé trong bụng cũng nhìn thấy được sao?"

"Tất nhiên rồi, bệnh viện có máy móc chuyên dụng mà."

"Vậy con cũng muốn đi cùng thím để xem em bé! Cô ơi, mình cùng đi với thím nhé!"

Lục Dao cười khúc khích, cưng chiều nhéo nhẹ mũi cô bé:

"Con nhóc này, tò mò ghê nhỉ? Nhưng được thôi, hôm nay mình sẽ đi cùng thím hai."

Sau bữa sáng, Lục Quốc An đến quân khu, Lục Phi cũng rời nhà đến cơ quan.

Dư Hoa đã liên hệ với người giúp việc chuyên chăm sóc Á Á và Thanh Thanh, vì ngày mai bà và Lục Dao đều phải đi làm lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK