Cô nhìn Thảo Hoa, gằn từng chữ:
"Thím đang hủy hoại chính con trai mình đấy!
Nó sẽ không ngẩng đầu lên làm người được.
Nó sẽ tự ti, sẽ nhút nhát.
Và cuối cùng, chắc chắn sẽ hận thím, chống đối bố mẹ.
Đây chính là kết cục của nhà thím."
Tần Chiêu Chiêu nói xong, cả căn phòng chìm vào một khoảng lặng chết chóc.
Sắc mặt Thảo Hoa trắng bệch, hai tay siết chặt đến mức các khớp ngón tay nổi lên gân xanh.
"Cô… Cô nói bậy!" Bà ta hét lên, giọng đã có chút run rẩy. "Ai dám bắt nạt con trai tôi, tôi sẽ liều mạng với chúng!"
Rồi bà ta quay sang ông nội Tần, vội vã lên tiếng:
"Bố! Bố nghe thấy hết rồi chứ? Tần Chiêu Chiêu đang trắng trợn nguyền rủa cháu trai của bố đấy!
Cô ta không phải người tốt đâu, bố đừng để cô ta lừa!"
Thái độ sốt ruột này không thể giấu được sự dao động trong lòng bà ta.
Nhưng ông nội Tần đã không còn kiên nhẫn nữa. Lời của Thảo Hoa, ông cụ chỉ coi như gió thoảng bên tai.
Ông chậm rãi cất giọng, giọng điệu tuy bình thản nhưng lại mang theo uy nghi khiến người ta không rét mà run.
"Cô không cần chối.
Những gì Chiêu Chiêu nói đều đúng.
Nếu cô không muốn sau này Tiểu Bảo hận mình, thì bây giờ vẫn còn cơ hội."
"Bố, chính bố kiện chúng con ra tòa. Sau này nếu Tiểu Bảo có hận thì nó cũng sẽ hận các người, chứ không phải con. Tiểu Bảo là cháu trai duy nhất của bố, nếu nó có mệnh hệ gì thì cũng do các người ép nó đến bước đường này!"
Nói rồi, Thảo Hoa nắm chặt tay con trai, giọng đầy oán hận:
"Tiểu Bảo, con nhìn đi! Đây là ông nội, là chú cả, là chị gái của con! Họ muốn kiện chúng ta, muốn cướp đi số tiền vốn thuộc về con..."
"Câm miệng!"
Giọng nói của Bảo Châu vang lên, cắt ngang lời mẹ.
Thảo Hoa không tin vào tai mình, trừng mắt nhìn con gái đang đứng chắn trước mặt.
Bảo Châu năm nay mười sáu tuổi, đã cao ngang bà ta. Cô bé vừa rồi bị tát một cái mà vẫn không sợ, vẫn đứng ra bảo vệ ông nội?
Lửa giận trong lòng Thảo Hoa bùng lên dữ dội. Không có chỗ trút, bà ta liền giơ tay lên cao:
"Con nhóc chết tiệt, cánh chưa cứng đã dám lên mặt với mẹ à?"
Chát!
Một cái tát giáng thẳng xuống. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Tần Chiêu Chiêu còn chưa kịp phản ứng, Bảo Châu đã bị đánh đến mức đầu ong ong.
Tần Thành không chịu nổi nữa, quát lớn:
"Bà làm gì vậy? Nó là con bà đấy!"
Bảo Châu ôm một bên má bỏng rát, đôi mắt đầy thất vọng nhìn mẹ. Giọng cô bé nghẹn lại nhưng vẫn kiên định:
"Mẹ, dù mẹ có đánh con, con cũng phải nói.
Từ nhỏ, mẹ đã dạy con rằng con phải chăm sóc em trai, rằng em trai là trời, là tất cả. Con phải nhường nhịn nó, con phải hy sinh vì nó. Mẹ bảo con gái không cần học nhiều, phải nghỉ học để đi học việc, kiếm tiền nuôi em.
Mẹ nói con có thể không lấy chồng, nhưng nhất định phải làm việc cật lực để Tiểu Bảo có một cuộc sống tốt.
Con đã tin như vậy, đã làm theo như vậy.
Nhưng mẹ xem mẹ đã làm gì?
Mẹ không dạy em trai biết ơn, không dạy em thế nào là đúng sai. Mẹ chỉ đang nuôi dưỡng một kẻ ích kỷ, một kẻ không có trái tim!
Tiểu Bảo là em trai con. Con không thể trơ mắt nhìn mẹ hủy hoại nó!"
Nói rồi, Bảo Châu lấy sổ tiết kiệm từ trong túi ra.
Thảo Hoa chết sững. Bà ta đã đưa Bảo Châu cất sổ tiết kiệm, vì sợ Tần Thành sẽ tìm được. Bà ta không ngờ, chính con gái mình lại lấy ra!
Bà ta hoảng loạn lao tới giật lấy, nhưng Bảo Châu đã nhanh hơn một bước, lùi lại phía sau.
"Vì mẹ, vì bố, vì Tiểu Bảo… để không ai phải dây dưa vào chuyện này nữa, con sẽ trả sổ tiết kiệm lại cho ông nội!"
Dứt lời, cô bé kiên quyết đặt cuốn sổ vào tay ông nội họ Tần.
"Ông nội, ông đừng giận mẹ con. Con trả lại cho ông, mong ông cầm về."
Thảo Hoa nhìn sổ tiết kiệm bị lấy đi mà như thể cả người bị rút mất sức lực. Bà ta gào lên, định lao tới giật lại, nhưng bị Tần Thành giữ chặt.
Những lời con gái nói như một cái tát vào mặt ông ta. Những năm qua, ông ta quá nhu nhược, quá chiều chuộng vợ, để đến giờ mới nhận ra sai lầm.
Ông nội họ Tần nhìn cháu gái, trong lòng ngổn ngang cảm xúc. Đứa trẻ này vẫn luôn không được coi trọng trong nhà, vậy mà hóa ra lại là người có tam quan chính trực nhất.
Ông cụ nhận lấy cuốn sổ, vỗ nhẹ lên tay Bảo Châu:
"Bảo Châu, con là một đứa trẻ ngoan."
Thảo Hoa thấy sổ tiết kiệm rơi vào tay ông cụ, tuyệt vọng đến mức ngồi bệt xuống đất, khóc lóc:
"Nhà họ Tần các người không ai tốt đẹp! Tất cả các người đều bắt nạt tôi! Tần Thành, ông mau buông tôi ra, trả lại sổ tiết kiệm cho tôi! Nếu không, tôi sẽ ly hôn với ông!"
Lúc này, không ít người đã tụ tập trước cửa nhà hóng chuyện. Vốn dĩ ai cũng biết Thảo Hoa chọc giận ông cụ đến mức nhập viện, nhưng không ngờ bà ta còn dám làm ầm ĩ đến mức này.
Tin đồn đã lan truyền từ lâu. Ai cũng biết ông nội bị ép phải rời khỏi nhà, còn Thảo Hoa thì giữ chặt sổ tiết kiệm không chịu trả. Nếu chuyện này lộ ra ngoài, không bị thiên hạ mắng chết mới là lạ.
Thảo Hoa lúc này không còn giữ thể diện nữa, chửi rủa om sòm, miệng lưỡi cay độc.
Tần Thành vốn dĩ còn nhịn, nhưng khi nghe bà ta hết lần này đến lần khác gào lên chuyện ly hôn, cuối cùng cũng mất kiên nhẫn. Ông ta hất tay bà ta ra, giọng lạnh tanh:
"Nếu bà thực sự không muốn sống nữa thì ly hôn đi."
Lời này vừa thốt ra, không khí xung quanh như đông cứng lại.
Tất cả mọi người, từ người nhà cho đến hàng xóm hóng chuyện đứng ngoài cửa, đều không tin vào tai mình.
Ai quen biết Tần Thành cũng đều biết ông ta cưng chiều vợ đến mức nào.
Thảo Hoa ở nhà một tay che trời, nói một không hai, Tần Thành chưa bao giờ cãi lại. Bà ta có gây chuyện lớn đến đâu, ông ta cũng luôn bao che, chưa từng to tiếng chứ đừng nói là nổi giận.
Vậy mà bây giờ, chính miệng Tần Thành lại nói đến chuyện ly hôn?
Ngay cả ông nội họ Tần, Tần Trung và Tần Chiêu Chiêu cũng ngỡ ngàng.
Thảo Hoa đang hăng máu chửi bới, nghe câu này lập tức cứng đờ. Bà ta ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông đã chiều chuộng mình bao năm qua như thể lần đầu tiên gặp mặt.
"Ông... ông vừa nói gì?" Bà ta lau nước mắt, giọng run run. "Có gan thì nói lại lần nữa!"
Tần Thành nhìn thẳng vào bà ta, vẻ mặt không còn chút kiên nhẫn nào.
"Không phải bà cứ lôi chuyện ly hôn ra nói sao? Không phải bà muốn dắt Tiểu Bảo đi, còn định đổi họ cho con tôi? Tôi đồng ý!" Ông ta nhấn mạnh từng chữ. "Tôi đã chán bà lắm rồi!"
Những lời này như một cú đấm thẳng vào tim Thảo Hoa.
Bà ta ngơ ngác nhìn chồng, không thể tin nổi.
Từ trước đến nay, bà ta vẫn cho rằng mình có thể ngang ngược là nhờ vào sự nhẫn nhịn của ông ta. Dù có cãi nhau, dù có quậy phá thế nào, cuối cùng Tần Thành cũng sẽ xuống nước dỗ dành bà ta.
Nhưng hôm nay... Ông ta thực sự không nhịn nữa.
Bà ta bất giác run rẩy.
Tần Thành không thèm để ý đến bà ta, quay người đi đến trước mặt ông nội họ Tần.
"Bố, con bất hiếu với bố."
Câu nói đơn giản nhưng chân thành khiến ánh mắt nghiêm nghị của ông cụ dịu lại.
Từ khi về quê, ông cụ đã thất vọng về con trai út của mình, nhưng hôm nay, cuối cùng Tần Thành cũng khiến ông thấy nhẹ lòng.
Ông cụ vỗ vai con trai, giọng khàn khàn:
"Con không làm bố thất vọng. Bảo Châu là một đứa con gái tốt, sau này phải đối xử tử tế với nó.
Còn về Tiểu Bảo, nó là con của con, trách nhiệm nuôi dạy là của con, đừng bắt Bảo Châu phải gánh vác.
Con bé còn trẻ, sau này còn phải lấy chồng, có cuộc sống của riêng mình.
Bố từng có lỗi với anh trai con, không muốn sau này con già rồi lại có lỗi với con gái mình."
Tần Thành nghe xong, sống mũi cay cay. Dù đã trưởng thành, có gia đình riêng, nhưng đây là lần đầu tiên ông ta thực sự hiểu lòng cha mình.
"Con biết rồi bố. Bố mẹ đang ở đâu? Khi nào rảnh con sẽ qua thăm."
"Bố mẹ đang ở nhà máy của Chiêu Chiêu. Con bé đã sắp xếp chỗ ở cho bọn ta, còn tìm cho bố công việc trông coi.
Mỗi tháng có lương, con không cần lo bố mẹ sẽ sống không tốt."
Tần Thành ngạc nhiên.
Ông ta chưa từng nghe nói Tần Chiêu Chiêu có nhà máy riêng. Làm chú hai, vậy mà đến cả chuyện này ông ta cũng không biết.