Mục lục
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy vậy, Tần Chiêu Chiêu bật cười: "Giờ cũng mới chỉ là nghi ngờ thôi mà, chưa chắc đã có."

Lục Trầm nghiêm túc nói: "Cẩn thận không bao giờ thừa."

Sáng hôm sau, sau bữa sáng, khi quay lại doanh trại, Lục Trầm tìm gặp Lý Đại Hải để hỏi về phản ứng của vợ hắn khi mang thai Tiểu Bảo. Vừa nghe xong, Lý Đại Hải liền hào hứng:

"Vợ cậu có tin vui rồi sao?"

Lục Trầm liếc hắn một cái, giọng điềm tĩnh: "Cậu chỉ cần trả lời câu hỏi thôi, tò mò làm gì?"

Lý Đại Hải cười xòa. Hắn quen biết Lục Trầm đã lâu, quá hiểu tính bạn mình. Bề ngoài thì nghiêm túc là thế, nhưng chắc chắn trong lòng đang vui mừng lắm rồi. Không vòng vo nữa, hắn thật thà đáp:

"Khi vợ tôi mang thai Tiểu Bảo, cô ấy cũng hay buồn nôn, không chịu nổi mùi tanh, lại thích ăn đồ đậm vị."

Lục Trầm tiếp tục hỏi: "Có thích đồ chua không?"

Lý Đại Hải suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Không hẳn. Cô ấy đặc biệt thích đồ cay, còn đồ chua thì chẳng ăn mấy."

Nghe vậy, Lục Trầm có chút băn khoăn. Rõ ràng cùng là mang thai, tại sao mỗi người lại có phản ứng khác nhau? Cuối cùng, anh quyết định gọi về nhà hỏi mẹ mình, người có kinh nghiệm sinh ba đứa con.

Thấy Lục Trầm im lặng suy nghĩ, Lý Đại Hải tò mò hỏi: "Vợ cậu thích ăn đồ chua à?"

Lục Trầm lắc đầu.

"Vậy còn hỏi làm gì?"

"Chỉ tò mò thôi."

Nhìn thấy thái độ kín đáo của anh, Lý Đại Hải cũng không hỏi thêm. Cả hai nhanh chóng đi vào doanh trại, tiếp tục công việc trong ngày.

Sau khi hoàn thành công việc buổi sáng, Lục Trầm về văn phòng gọi điện cho mẹ. Nhưng chuông reo rất lâu mà không ai bắt máy. Hôm nay là cuối tuần, đáng lẽ bà phải ở nhà, có lẽ đang đi chợ hoặc ra ngoài tập thể dục. Không để tâm nhiều, anh cúp máy rồi quyết định đưa Tần Chiêu Chiêu đến Bệnh viện Nhân dân thành phố Đông Lăng khám.

Ở bệnh viện, Tống Tiểu Quân – một người lính trong đội của anh – đang điều trị, nhờ vậy anh biết có một vị thầy thuốc Đông y rất giỏi tên là bác sĩ Trần.

Đến nơi, cả hai mới thấy trước phòng khám của bác sĩ Trần đã có rất đông người xếp hàng chờ.

"Đông quá. Trước chúng ta còn tận hai mươi hai người nữa, không biết sáng nay có kịp khám không?" Tần Chiêu Chiêu nhìn dòng người đông đúc, có chút lo lắng.

Lục Trầm liếc đồng hồ: "Mới mười giờ thôi, chắc vẫn kịp. Hay thế này, anh quen bác sĩ Trần, để anh nhờ ông ấy khám trước cũng được. Em yên tâm, sáng nay nhất định sẽ khám được."

Thời điểm này, điều kiện bệnh viện còn rất thiếu thốn, ngay cả ghế ngồi cho bệnh nhân chờ cũng không có, ai đến đều phải đứng. Sợ Tần Chiêu Chiêu mệt, Lục Trầm đi qua một phòng khám vắng người, mượn tạm một chiếc ghế mang ra cho cô ngồi.

Chưa đầy một tiếng sau, cuối cùng cũng đến lượt họ.

Bước vào phòng khám, Lục Trầm gật đầu chào: "Chào bác sĩ Trần."

Bác sĩ Trần nhận ra anh ngay, mỉm cười hỏi: "Doanh trưởng Lục, Tống Tiểu Quân hồi phục thế nào rồi?"

Lục Trầm kéo ghế cho Tần Chiêu Chiêu ngồi xuống, đáp: "Cậu ấy hồi phục rất tốt, tất cả là nhờ vào tay nghề của bác sĩ."

Bác sĩ Trần cười hiền: "Sức khỏe cậu ta vốn tốt, hồi phục nhanh cũng là lẽ thường tình." Sau đó, ông quay sang nhìn Tần Chiêu Chiêu.

Cô đặt tay lên gối, dịu dàng nói: "Tôi nghe Lục Trầm khen bác sĩ rất giỏi, hôm nay đặc biệt đến nhờ bác sĩ xem giúp."

Bác sĩ Trần không hỏi thêm, đặt ngón tay lên cổ tay cô, cẩn thận bắt mạch.

Lục Trầm đứng bên cạnh, không giấu được vẻ lo lắng, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Một phút trôi qua, thấy bác sĩ Trần buông tay, anh sốt sắng hỏi:

"Bác sĩ Trần, vợ tôi có vấn đề gì không?"

Bác sĩ Trần bật cười, giọng chắc nịch: "Chúc mừng nhé, là tin vui đấy. Mạch của cô ấy là mạch hỉ, cậu sắp làm bố rồi."

Lục Trầm sững người mất vài giây rồi khuôn mặt rạng rỡ hẳn lên. Nếu không phải đang ở trong phòng khám, có lẽ anh đã bế bổng Tần Chiêu Chiêu lên mà xoay mấy vòng. Niềm vui lớn đến mức không cách nào giấu được.

Tần Chiêu Chiêu cũng xúc động không kém. Cô đặt tay lên bụng, nghĩ đến việc có một sinh linh bé nhỏ đang lớn lên trong cơ thể mình, cảm giác thật kỳ diệu.

Khi niềm vui lắng xuống đôi chút, Lục Trầm mới nhớ ra dạo gần đây Tần Chiêu Chiêu hay buồn nôn khi ngửi thấy mùi thịt, liền hỏi:

"Bác sĩ Trần, dạo này vợ tôi buồn nôn nhiều lắm, đặc biệt là khi ngửi mùi dầu mỡ. Ông có thể kê ít thuốc giúp cô ấy không?"

Bác sĩ Trần mỉm cười, lắc đầu: "Đây là phản ứng bình thường khi mang thai, không có gì đáng lo. Nếu chịu được thì không cần uống thuốc. Còn nếu khó chịu quá, tôi có thể kê ít thuốc bổ cho cô ấy, nhưng chỉ nên dùng khi thật sự cần thiết."

Lục Trầm gật đầu, ánh mắt đầy cưng chiều nhìn sang Tần Chiêu Chiêu. Anh nắm lấy tay cô, lòng thầm nghĩ:

Từ giờ trở đi, anh sẽ chăm sóc cô thật tốt, không để cô phải chịu chút khổ sở nào.

Tần Chiêu Chiêu hiểu rõ thuốc có thể có tác dụng phụ, cô không muốn vì sự thoải mái của bản thân mà ảnh hưởng đến con. Là một người mẹ, cô quyết định sẽ chịu đựng. Cô biết các triệu chứng thai nghén thường nặng nhất trong ba tháng đầu, sau đó sẽ giảm dần. Chỉ một số ít người có cơ địa đặc biệt thì tình trạng này mới kéo dài đến tận lúc sinh. Nhưng dù có kéo dài bao lâu, cô cũng không muốn uống thuốc.

"Em vẫn chịu được, không cần uống thuốc đâu." Cô nhẹ nhàng nói.

Bác sĩ Trần gật đầu tán thành:

"Cô nghĩ vậy là đúng. Nên tránh ăn đồ dầu mỡ, chọn thức ăn thanh đạm, có thể ăn thêm chút đồ chua. Quan trọng nhất là giữ tâm trạng vui vẻ, như vậy sẽ giúp giảm bớt triệu chứng buồn nôn. Hầu hết phụ nữ đều sẽ ổn sau ba tháng, nên không cần lo lắng quá."

Sau khi cảm ơn bác sĩ, Lục Trầm nắm tay Tần Chiêu Chiêu rời khỏi phòng khám. Khi đi đến ngã rẽ, họ bỗng nghe thấy tiếng khóc lóc, tiếng chửi mắng ầm ĩ từ phía khoa sản.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK