Mục lục
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người cùng nhau đi đến tìm Tôn Ni và Trương Thiến. Khi đi ngang qua nhà Lý Kiều Kiều, họ thấy cổng đã khóa.

Phương Mai cau mày: "Cô ta chắc đi trước rồi."

Tôn Ni cũng gật đầu: "Nhà khóa cửa rồi, chắc chắn là đi rồi."

Trương Thiến không hài lòng: "Hôm qua đã hẹn đi chung, vậy mà lại tự ý đi một mình. Chặng đường từ đây đến xưởng giày xa như vậy, nhỡ có chuyện gì thì sao? Lát nữa nhất định phải nói với chị Lý."

Tần Chiêu Chiêu không lên tiếng, chỉ lặng lẽ đi cùng họ đến nhà chị Lý Khánh Mai.

Lý Khánh Mai là người phụ trách kiểm tra chất lượng ở xưởng giày, mặc dù không có chức vụ cao nhưng vì chồng cô ấy là lãnh đạo của xưởng nên ai cũng nể nang vài phần. Quan trọng hơn cả, tính cách của cô ấy ngay thẳng, chính trực, làm việc công tư phân minh.

Nghe nói Lý Kiều Kiều không đi cùng mọi người mà tự ý rời đi trước, sắc mặt Lý Khánh Mai lập tức trầm xuống.

"Cô ta sao cứ bướng bỉnh như vậy chứ? Tôi đã dặn đi cùng nhau rồi mà!"

Thực ra, Lý Kiều Kiều cố tình đi trước chỉ vì không muốn gặp Tần Chiêu Chiêu.

Hôm qua lúc tan làm, cô ta thấy mọi người vui vẻ trò chuyện với Tần Chiêu Chiêu, không ai để ý đến mình, trong lòng vô cùng khó chịu. Cô ta nghĩ chắc chắn Tần Chiêu Chiêu đã nói xấu mình, nếu không, vì sao mọi người lại xa lánh cô ta?

Ban đầu, cô ta định đến gặp chị Lý Khánh Mai để than phiền, nhưng lại nhớ ra hôm qua thấy Tần Chiêu Chiêu và chị Lý khá thân thiết, sợ rằng có nói ra cũng chẳng ích gì, thế là đành thôi.

Dù sao, cô ta cũng chẳng tin trên đoạn đường đó có thể gặp nguy hiểm gì.

Khi Tần Chiêu Chiêu đến phân xưởng, đã có khá nhiều người có mặt.

Cô vô tình nhìn thấy Lý Kiều Kiều đang trò chuyện vui vẻ với một vài đồng nghiệp.

Lý Kiều Kiều cũng trông thấy cô, nhưng chỉ liếc mắt một cái rồi quay đi, không thèm để ý.

Những người xung quanh Lý Kiều Kiều nhìn cô bằng ánh mắt trêu chọc, rõ ràng họ đã nghe cô ta nói gì đó không tốt về Tần Chiêu Chiêu.

Nhưng Tần Chiêu Chiêu không bận tâm, cô chỉ im lặng quay lại chỗ làm việc của mình.

Lúc này, chị Chu, Thu Cúc và Hạnh Hoa đã đến, chỉ còn thiếu Dương Tiểu Yến – người ngồi cạnh cô.

"Tiểu Tần, em mặc gì cũng đẹp và hợp thời trang thật đấy." Thu Cúc lên tiếng với giọng ngưỡng mộ.

Tần Chiêu Chiêu nhìn Thu Cúc, nhận ra hôm nay chị ấy đã thay đổi kiểu tóc. Mái tóc uốn xoăn trước đây giờ đã được duỗi thẳng, trông trẻ trung hơn hẳn.

"Chị mới là người có mắt thẩm mỹ, nên mới thấy em đẹp. Nhưng em thấy kiểu tóc mới này hợp với chị hơn kiểu cũ nhiều đấy."

Nghe vậy, Thu Cúc vui vẻ cười: "Thật vậy sao? Chị cũng cảm thấy thế!"

Chị Chu cũng góp chuyện: "Trước khi Tiểu Tần đến, Thu Cúc là người ăn mặc thời trang nhất phân xưởng. Giờ có thêm Tiểu Tần làm bạn rồi."

"Ha ha, đúng đấy! Từ lần đầu gặp Tiểu Tần, chị đã thích rồi. Không ngờ tính cách còn đáng yêu như vậy. Em còn hợp thời hơn cả chị nữa, chị cũng được mở mang tầm mắt."

Mọi người vừa làm vừa trò chuyện vui vẻ.

Khoảng mười phút sau, Dương Tiểu Yến mới đến.

Cô ấy trông rất tiều tụy, sắc mặt nhợt nhạt, môi trắng bệch. Nhìn thấy cô như vậy, Tần Chiêu Chiêu liền đặt công việc xuống, nhẹ giọng hỏi:

"Cô không sao chứ? Nhìn cô có vẻ không khỏe."

Dương Tiểu Yến gượng cười, khẽ lắc đầu: "Tôi không sao."

Tần Chiêu Chiêu là bác sĩ, chỉ cần liếc qua đã nhận ra tình trạng sức khỏe của Dương Tiểu Yến có vấn đề. Thậm chí, dù không hiểu y thuật cũng có thể thấy cô ấy rất yếu.

"Dương Tiểu Yến, môi em tái nhợt thế kia. Hay em đi trạm y tế của xưởng khám thử đi." Thu Cúc cũng nhận ra sự bất thường.

"Đúng đấy, em nên đi khám đi." Chị Chu cũng lên tiếng khuyên.

Dương Tiểu Yến thấy mọi người đều quan tâm, chỉ cười yếu ớt: "Mọi người cứ làm việc đi. Em thực sự không sao."

Nói rồi, cô ấy cúi đầu tiếp tục làm việc, không muốn nói thêm.

Lúc này, Tần Chiêu Chiêu phát hiện trên cổ tay Dương Tiểu Yến có một vết bầm tím.

Cô khẽ nhíu mày, nhưng chưa kịp lên tiếng thì Thu Cúc đã lắc đầu nhẹ, ra hiệu bảo cô đừng hỏi thêm.

Tần Chiêu Chiêu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, mà Dương Tiểu Yến cũng không chủ động giải thích, nên cô đành im lặng.

Dù vậy, cô vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn Dương Tiểu Yến, lo sợ cô ấy sẽ ngất đi.

Lúc này, Thu Cúc đứng dậy, nói với Tần Chiêu Chiêu: "Chị đi vệ sinh, em có muốn đi cùng không?"

Tần Chiêu Chiêu vốn không định đi, nhưng thấy ánh mắt của Thu Cúc như muốn nói gì đó, cô liền gật đầu:

"Vậy mình đi cùng nhau."

Hai người rời khỏi xưởng, đi về phía nhà vệ sinh công cộng.

Ra đến bên ngoài, Thu Cúc hạ giọng nói:

"Dương Tiểu Yến thật đáng thương. Cô ấy thường xuyên đến làm với những vết thương trên người. Chị hỏi thì cô ấy luôn nói do vô ý va phải, nhưng rõ ràng đó là dấu vết bị đánh."

Tần Chiêu Chiêu sững người, không ngờ lại có chuyện như vậy.

"Sao có thể thế được? Chồng cô ấy không phải là bộ đội sao?"

"Thì đã sao? Bộ đội cũng có người không ra gì." Thu Cúc hừ lạnh.

Tần Chiêu Chiêu cảm thấy khó hiểu: "Cô ấy cứ chịu đựng như vậy sao?"

"Có lẽ là bị đánh đến sợ rồi, nên không dám nói ra. Chị cũng muốn giúp lắm, nhưng không biết phải làm thế nào."

Tần Chiêu Chiêu ghét nhất những kẻ đàn ông vũ phu.

"Cô ấy nói chồng làm ở bộ phận hậu cần, cụ thể là làm gì vậy?"

"Hình như bên bộ phận vận tải, lái xe." Thu Cúc thở dài. "Nhưng em hỏi chuyện này cũng vô ích thôi. Cô ấy đã chọn chịu đựng rồi, chúng ta muốn giúp cũng không được. Thôi cứ coi như không biết đi."

Tần Chiêu Chiêu khẽ cắn môi, cuối cùng gật đầu: "Em hiểu rồi."

Nói xong, hai người vào nhà vệ sinh rồi trở lại xưởng làm việc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK