Cô bé có khuôn mặt nhỏ nhắn, nếu không chăm sóc cẩn thận, lớn lên sẽ để lại sẹo, ảnh hưởng đến nhan sắc. Mà với một cô gái, chuyện này không dễ chịu chút nào.
Tần Chiêu Chiêu nhẹ nhàng bôi thuốc lên tay cô bé. Khi thuốc thấm vào vết thương, chắc hẳn sẽ hơi xót, nhưng đứa trẻ vẫn cắn môi, không hề rên một tiếng.
Thấy vậy, cô lại bôi thêm một chút lên mặt cô bé.
"Bàn chân cũng bị nẻ, có thể bôi luôn không?"
"Tất nhiên là được."
Cô không hề chê đứa trẻ này bẩn hay phiền phức, chỉ cảm thấy thương xót. Con còn nhỏ thế này mà bị hành hạ đến nông nỗi này, bố mẹ nó rốt cuộc là kiểu người gì chứ?
Nếu con cô mà như vậy, chắc cô xót xa đến chết mất.
Tần Chiêu Chiêu cúi xuống bôi thuốc lên mu bàn chân bé gái. Đôi chân nhỏ xíu cũng sưng đỏ, vết nẻ kéo dài, nhìn mà thấy xót xa.
Bà lão xúc động nhận lấy lọ thuốc cô đưa, giọng nghẹn ngào:
"Cô thật tốt bụng quá! Cảm ơn cô, thực sự không biết phải cảm ơn thế nào mới đủ."
Tần Chiêu Chiêu cười nhẹ:
"Bác đừng khách sáo."
Bà lão thở dài, ôm chặt đứa cháu vào lòng:
"Con bé này đáng thương lắm, bố nó không thương, mẹ nó cũng chẳng yêu. Hai vợ chồng sống ở thành phố, thế mà lại gửi con bé về quê cho tôi nuôi. Nếu nó được ở thành phố, chắc chắn sẽ không bị lạnh cóng đến mức này."
Vừa nói, bà vừa lau nước mắt, vẻ mặt tràn đầy đau lòng.
Tần Chiêu Chiêu thầm thắc mắc, bố mẹ đứa bé đã sống ở thành phố, sao lại để con mình chịu khổ như vậy?
Quan sát cách ăn mặc của bà lão và đứa nhỏ, có vẻ cuộc sống không khá giả gì.
"Có phải trong nhà bác còn nhiều con nhỏ khác, nuôi không nổi nên mới phải gửi cô bé về quê không?"
Bà lão lắc đầu cay đắng:
"Không phải. Nhà tôi chỉ có hai đứa. Một đứa năm nay đã mười tuổi, còn con bé này là đứa thứ hai, năm nay sáu tuổi rồi."
Tần Chiêu Chiêu sửng sốt, nhìn đứa bé trước mặt.
Trông nó nhỏ bé quá, chỉ tầm bốn, năm tuổi, vậy mà đã sáu tuổi rồi sao?
"Có thật là sáu tuổi không ạ? Trông con bé như mới bốn, năm tuổi thôi."
Bà lão khẽ nhíu mày, liếc nhìn đứa cháu gái nhỏ ngồi trên đùi mình rồi thở dài:
"Con bé này từ trong bụng mẹ đã chịu khổ. Sinh ra chỉ có ba cân, gầy gò như con khỉ nhỏ. Tay chân thì như que củi, da bọc xương.
Chúng tôi không đành lòng bỏ rơi nó nên mang về nuôi. Về nhà rồi mà cứ ba ngày hai lượt lại phải đưa vào viện. Bố nó từng đi lính, xuất ngũ xong được bố trí công việc nhà nước trong thành phố. Mẹ nó thì không có việc làm, chỉ làm nông với ông nhà tôi kiếm thêm chút đỉnh.
Nhưng con bé bệnh tật liên miên, một mình lương của bố nó không đủ. Chúng tôi phải vay mượn khắp nơi để chữa bệnh cho nó. Dần dần, con trai tôi với con dâu cũng chán nản, chẳng còn muốn để tâm nữa.
Từ lúc mới sinh, tôi đã tự tay chăm nó. Tôi không nỡ bỏ cháu nên vợ chồng nó cứ thế giao con bé lại cho tôi. Mới qua cữ, con dâu đã vội vã quay về thành phố. Không lâu sau, nó lại mang thai, rồi năm sau sinh thêm một đứa con gái nữa.
Từ lúc có đứa nhỏ, hai vợ chồng nó dồn hết tâm trí vào con bé kia. Nói rằng kinh tế khó khăn, nhưng thật ra chỉ là không muốn quan tâm đến đứa lớn. Từ nhỏ đến giờ, chúng nó chưa từng mua cho con bé một bộ quần áo mới. Chỉ khi nào dịp lễ Tết, chúng tôi lên thành phố, mẹ nó mới đưa quần áo cũ của em gái để tôi mang về cho nó.
Con bé tuy nhỏ mà hiểu chuyện lắm."
Nói đến đây, bà lão thở dài, ánh mắt đầy xót xa.
"Tôi chăm nó đến tận năm sáu tuổi. Đến lúc đó, đứa em đã đi học rồi mà nó thì vẫn chưa được đến trường. Trong làng, trẻ con đều đi học hết, chỉ có nó là chưa.
Tôi muốn nó đi học. Chỉ có học hành đàng hoàng, sau này mới thoát khỏi cái khổ giống như bố nó. Ngày trước, nếu tôi không cho nó đi học, nó cũng chẳng thể đi lính, càng không có được công việc tử tế như bây giờ.
Nhưng tôi không có khả năng lo cho nó ăn học, đành phải gửi về lại cho bố mẹ để chúng bồi đắp tình cảm. Qua Tết, tôi sẽ nhờ con trai nghĩ cách đưa nó đi học."
Bà lão vừa nói, vừa nhẹ nhàng vuốt mái tóc mượt của cô cháu gái. Giọng bà trầm xuống, mang theo sự chua xót:
"Con bé đáng thương, sinh ra không được vào nhà khá giả, chỉ biết chịu khổ. Ở với chúng tôi thì chỉ có ăn canh nhạt với dưa muối, thiếu dinh dưỡng nên mới gầy yếu như vậy."
Tần Chiêu Chiêu nghe vậy mà không khỏi ngạc nhiên. Lẽ nào trên đời thực sự có bậc cha mẹ nhẫn tâm đến vậy sao?
Đứa trẻ đó chính là máu thịt của họ mà. Khi con ốm đau, chẳng phải cha mẹ nên dốc hết sức lo chữa trị sao? Chuyện đó không phải là hiển nhiên ư?
Là một người mẹ, cô không thể tưởng tượng nổi việc vì tiền mà bỏ mặc một đứa trẻ vẫn còn sống sờ sờ. Chưa kể, suốt sáu năm trời để mặc con gái cho ông bà già yếu chăm sóc mà không hề đoái hoài, không hề hỏi han.
Những điều này hoàn toàn đi ngược với quan điểm của cô, khiến cô phải suy nghĩ lại về lòng người.
Cô nhìn cô bé nhỏ nhắn bên cạnh. Ánh mắt em rất bình thản, như thể câu chuyện bà nội kể không liên quan gì đến mình. Nhưng trẻ con sáu tuổi đã biết rất nhiều chuyện rồi.
Tần Chiêu Chiêu nhớ lại kiếp trước, khi cô mới năm tuổi, những ký ức khi ấy vẫn còn rất rõ ràng. Cô có thể chắc chắn rằng tâm lý của đứa trẻ này đã bị ảnh hưởng sâu sắc.
Từ khi có con, trái tim một người mẹ trong cô càng dễ lay động khi nhìn thấy trẻ nhỏ chịu khổ.
Cô nhẹ giọng hỏi:
"Cô bé, tay còn ngứa không?"
Cô bé ngước lên nhìn cô, im lặng.
Bà lão khẽ thúc giục:
"Con à, chị hỏi con đấy."
Lúc này, cô bé mới nhỏ giọng đáp:
"Bây giờ không ngứa nữa."
"Thế còn mặt và chân thì sao?"
Cô bé lắc đầu:
"Em không ngứa nữa. Cảm ơn chị."
Loại thuốc trị cước tay của Tần Chiêu Chiêu có tác dụng hoạt huyết, tiêu viêm, diệt khuẩn. Chỉ cần vết cước chưa bị nứt toác, hiệu quả sẽ đến rất nhanh.