Mục lục
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bố chồng cô vừa mới tỉnh lại, còn chưa kịp thở đều, thế mà thím hai đã đứng bên cạnh trách móc ông thiên vị.

Tần Chiêu Chiêu không thiếu một chiếc vòng tay.

Chiếc vòng tay kia quả thực là đồ cổ, cũng có giá trị nhất định. Nhưng nó không đắt đỏ như thím hai tưởng tượng, không phải món đồ vô giá gì cả.

Quan trọng hơn hết, đó là quà bà nội tặng cho đứa trẻ, là cả một tấm lòng.

Cô không thể trả lại.

Nhưng cô có thể căn cứ vào giá trị của chiếc vòng, chia thành ba phần rồi đưa phần của mình cho bà ta.

Vừa nghe thấy Tần Chiêu Chiêu đề nghị chia phần, thím hai lập tức phản đối:

"Không được! Cái vòng đó là của mẹ chồng con, chỉ có Tần Trung và Tần Thành mới có tư cách chia nhau. Nếu con cũng muốn chia, thì phải tính thêm cả hai đứa con của dì!"

Nói cách khác, một chiếc vòng tay phải chia thành năm phần.

Bà ta và con cái của mình chiếm ba phần, trong khi bố mẹ chồng và Tần Chiêu Chiêu chỉ được hưởng hai phần.

Tính toán thật khôn khéo!

Lý Lệ Hoa từ đầu đến cuối vẫn không lên tiếng, nhưng đến giờ phút này, chị ta cũng không nhịn được nữa.

Vợ chồng Tần Thành thật sự quá mặt dày.

Chiếc vòng tay là quà ông bà nội tặng cho hai đứa nhỏ nhà Tần Chiêu Chiêu. Giờ Chiêu Chiêu không so đo, đồng ý chia một phần giá trị chiếc vòng. Vậy mà thím hai vẫn chưa chịu, cứ muốn chiếm nhiều hơn.

Hai bên tranh cãi kịch liệt, tiếng quát tháo vang khắp phòng bệnh.

Người trong bệnh viện kéo đến xem mỗi lúc một đông, đứng chật kín cửa phòng.

Ông cụ Tần nằm trên giường bệnh, cả đời giữ sĩ diện, vậy mà giờ đây lại bị người ta vây xem chỉ vì một chiếc vòng tay.

Cảm giác nhục nhã và tức giận đè nặng, ông cụ dốc hết sức, gào lên:

"Đừng cãi nữa! Vòng tay đã tặng rồi, chỉ cho hai đứa chắt của tôi thôi! Không ai được phép chia hết!"

Tiếng ông cụ khàn đặc, nhưng vang dội như tiếng sấm giữa phòng bệnh.

Không gian bỗng chốc yên tĩnh.

Bỗng nhiên, một giọng nói sắc nhọn vang lên:

"Dựa vào đâu chứ?"

Vợ chồng Tần Thành tức giận đến mức mắt đỏ ngầu, như thể có thể nhào đến cướp chiếc vòng ngay lập tức.

Ông cụ hừ lạnh, nhìn thẳng vào họ, dằn từng chữ:

"Dựa vào chiếc vòng đó là của vợ chồng tao! Tao muốn tặng cho ai, thì tao có quyền tặng cho người đó!"

Không khí căng như dây đàn.

Thím hai nghiến răng, lửa giận bừng bừng, suýt nữa đã chửi thẳng vào mặt hai ông bà già sắp xuống lỗ này.

Nhưng rồi, bà ta quét mắt nhìn quanh—bốn phía đều là người bệnh và y tá, ai ai cũng nhìn chằm chằm, hóng kịch vui.

Thím hai hít một hơi, cố nuốt cơn giận xuống. Bà ta biết, chỉ cần mở miệng mắng một câu, thì hôm nay sẽ trở thành trò cười cho cả bệnh viện.

Nén giận, bà ta cười lạnh, đổi giọng:

"Bố mẹ cần con cái nuôi dưỡng lúc già. Đồ của hai người, cũng là đồ của nhà chúng con và anh cả! Bố mẹ không có quyền tự tiện quyết định chiếc vòng tay đó!"

Ông cụ Tần nghe đến đây thì tức giận đến run rẩy, thở hổn hển, chỉ thẳng tay vào con dâu, giọng khàn đặc:

"Cô vô lý quá rồi đấy!"

Bà cụ Tần sợ chồng giận quá lại phát bệnh, vội vàng vỗ nhẹ tay ông cụ, khuyên nhủ: "Ông bớt giận đi, đừng để ý đến bọn nó."

Bà cụ quay đầu nhìn thẳng vào vợ chồng Tần Thành, ánh mắt đầy thất vọng.

"Hai người làm gì cũng phải có lương tâm một chút." Bà cụ cười nhạt, nhưng giọng nói lại sắc bén đến lạnh lùng.

"Từ khi cô sinh con, tôi với ông già này đã dọn đến sống cùng để giúp hai người nuôi con.

Tiền lương hưu của ông ấy, cô lấy sạch. Toàn bộ chi tiêu sinh hoạt của cả nhà đều dựa vào số tiền đó.

Bây giờ con gái cô đã mười lăm tuổi rồi. Tính ra, tiền lương hưu của ông ấy đã nuôi sống gia đình cô suốt mười sáu năm!

Bấy nhiêu năm nay, chúng tôi đã trả giá vì hai người gần như tất cả. Nhưng các người vẫn không thấy đủ.

Hết lần này đến lần khác, cô nghĩ đủ cách moi tiền của chúng tôi và cả nhà thằng cả. Không đưa tiền thì cô liền lấy chuyện đổi họ của thằng nhỏ ra đe dọa.

Chúng tôi vì thế mà làm bao nhiêu chuyện có lỗi với con cả, cô tự nói xem có đúng không?"

Phòng bệnh im lặng như tờ.

Bà cụ Tần cười chua chát, tiếp tục:

"Bấy lâu nay, hai vợ chồng cô đã nhận được bao nhiêu lợi ích từ thằng cả?

Nó đã từng oán trách gì chưa?

Tiền lương hưu của ông nhà tôi, vợ chồng cô cứ cầm lấy tiêu xài. Nhà thằng cả có hỏi han gì không?

Bây giờ chỉ vì một chiếc vòng tay, mà hai người lại đòi chia cho công bằng.

Cô có tư cách gì mà mở miệng đòi hỏi chứ?"

Bà cụ gằn giọng, chốt lại:

"Tôi đồng ý với cô một điều—vòng tay đã tặng đi rồi thì không lấy lại, cũng chẳng có chuyện chia đều!"

Lời này như tiếng sét đánh thẳng vào tai vợ chồng Tần Thành.

Nhưng bà cụ vẫn đánh giá thấp mức độ vô liêm sỉ của bọn họ.

Thím hai không hề nao núng, trái lại còn cười lạnh, chậm rãi nói:

"Đây là hai chuyện khác nhau hoàn toàn.

Số tiền trước đây, gia đình anh chồng tự nguyện cho, không ai ép cả.

Tiền đó là để báo hiếu bố mẹ chứ không phải cho vợ chồng con.

Còn tiền lương hưu của mẹ, là vì hai người sống cùng chúng con, nên đưa cho chúng con là chuyện đương nhiên.

Con sinh cháu trai cho gia đình mẹ, nối dõi tông đường cho nhà họ Tần.

Hai người đưa tiền ra là vì cháu trai và con trai ruột của mình, không liên quan gì đến con.

Còn chuyện vòng tay lại khác, đừng có đánh đồng hai chuyện với nhau."

Bản lĩnh lớn nhất của thím hai chính là đổi trắng thay đen, nói chết thành sống.

Bất kể có phải lỗi của mình hay không, bà ta luôn có cách lật ngược tình thế.

Bà cụ Tần nhìn thẳng vào mặt con dâu, ánh mắt lạnh lẽo. Một lúc sau, bà chỉ thở dài, lắc đầu, buông một câu:

"Cô quá vô lý, tôi không nói chuyện được với cô nữa."

Bà cụ Tần nhìn con trai, người mà bà đã dốc hết tâm sức nuôi nấng suốt mấy chục năm. Nhưng giờ đây, ông ta lại đứng đó, im lặng không lên tiếng, để mặc vợ mình giở đủ trò với bố mẹ.

Ánh mắt thất vọng của bà khiến Tần Thành chột dạ. Ông ta không dám đối diện với mẹ mình.

Bà cụ lạnh lùng nói:

"Tôi không nói rõ được với vợ anh, vậy tôi nói thẳng với anh. Hai người đừng nghĩ đến chuyện cái vòng tay nữa.

Muốn chúng tôi ra khỏi nhà thì trả lại tiền lương hưu. Tôi và bố anh sẽ tự thuê nhà sống, không phiền đến hai người nữa.

Anh muốn nghe lời vợ, cắt đứt quan hệ với chúng tôi, đổi họ cho con trai anh cũng chẳng sao.

Từ nay về sau, chuyện của hai người, chúng tôi không quan tâm nữa!"

Tần Thành cắn chặt răng, trong lòng ông ta chưa bao giờ muốn mọi chuyện đi đến bước này. Nhưng vợ đã cảnh cáo rằng, ông ta nhất định phải nghe theo bà ta.

Bà ta đảm bảo, cuối cùng ông bà cụ cũng sẽ phải cúi đầu, thỏa hiệp mà trả lại hết những gì thuộc về vợ chồng họ.

Tần Thành không sợ vợ, nhưng ông ta sợ những màn làm loạn của bà ta. Cuối cùng, người phải cúi đầu xin lỗi vẫn là ông ta mà thôi.

Nhưng bây giờ, mọi chuyện đã không thể cứu vãn được nữa.

Lời của mẹ khiến Tần Thành nghẹn lời. Ông ta đương nhiên nghe ra sự thất vọng trong giọng nói của bà. Nếu hôm nay thực sự cắt đứt quan hệ với bố mẹ, thì ông ta cũng chẳng cần làm người nữa.

Ông ta không thể trốn sau lưng vợ được nữa.

"Mẹ, bố mẹ đừng kích động..."

Ông ta cẩn thận lựa lời:

"Tính cách của Thảo Hoa, bố mẹ cũng biết mà. Cô ấy không nhất thiết phải muốn cái vòng tay đó, chỉ là trong lòng không phục. Cô ấy cảm thấy bố mẹ thiên vị nên mới để bụng như vậy.

Mẹ cũng đừng cố chấp với những lời tức giận nhất thời của cô ấy, làm con khó xử.

Dù chúng con có không ra gì đi nữa, cũng không thể cắt đứt quan hệ với bố mẹ được.

Mẹ làm thế này chẳng khác nào ép con vào đường cùng trước mặt mọi người. Sau này mẹ bảo con sống làm sao đây?

Con thay Thảo Hoa xin lỗi bố mẹ. Bố mẹ xem như cô ấy tính thẳng thắn, có gì nói nấy, chứ không có ý xấu. Xin hãy bỏ qua cho cô ấy lần này..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK