Y tá nghiêm nghị đáp:
“Em bé bị dây rốn quấn cổ, ngôi thai ngược, không thể sinh thường được. Bây giờ nước ối đã vỡ, nếu chậm trễ sẽ nguy hiểm cho cả mẹ và con. Chúng tôi phải mổ lấy thai ngay lập tức.”
Người đàn ông tái mặt vì sợ hãi. Anh vội gật đầu:
“Được, được! Cứ mổ ngay đi! Xin hãy cứu cả hai mẹ con cô ấy!”
“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. Đây là giấy cam kết phẫu thuật, anh đọc kỹ rồi ký vào.”
“Không cần đọc đâu, tôi tin tưởng các cô.” Anh run run nhận lấy bút, định ký tên.
Nhưng ngay lúc đó, người phụ nữ trung niên bất ngờ giật lấy tờ giấy từ tay anh, giọng gay gắt:
“Con phải suy nghĩ kỹ! Phẫu thuật thất bại thì không chỉ mất người mà còn mất cả của! Mổ xẻ tốn kém lắm, không thể ký bừa được.”
Người đàn ông sững sờ, quay sang nhìn mẹ mình như không tin vào tai mình. Anh cố giằng lại cây bút, giọng đầy tức giận:
“Mẹ, đưa bút cho con! Dù có phải bán hết gia sản, con cũng phải cứu mẹ con cô ấy!”
Người phụ nữ trung niên nắm chặt cây bút, không chịu buông:
“Mẹ không đưa! Gọi bác sĩ ra đây! Nếu đảm bảo cứu được cả hai thì mẹ mới đồng ý cho con ký. Bằng không, mẹ không để con phí tiền như vậy đâu!”
Y tá giận dữ:
“Chúng tôi sẽ cố hết sức, nhưng không ai dám chắc điều gì cả! Bà làm như vậy vô lý quá đấy!”
Y tá nhìn người đàn ông, giọng nghiêm túc: "Vợ anh đang rất nguy hiểm, nếu chậm trễ dù chỉ một phút cũng có thể mất cả hai mẹ con."
Nghe vậy, người đàn ông không chần chừ, lập tức cắn mạnh vào đầu ngón tay cho chảy máu, rồi in dấu vân tay đỏ chót lên tờ giấy cam kết.
"Như vậy được chưa?" Anh ta ngẩng đầu, ánh mắt kiên định.
Y tá thoáng sững sờ, rồi không kìm được mà giơ ngón cái tán thưởng: "Anh làm đúng lắm, hãy chờ tin tốt từ chúng tôi."
Người đàn ông gật đầu, vội lau đi vệt máu nơi khóe miệng: "Cảm ơn cô."
Cầm lấy tờ cam kết, y tá quay người đi vào phòng sinh. Còn chưa kịp phản ứng, người phụ nữ trung niên đã trơ mắt nhìn cánh cửa khép lại, tức giận đến mức quăng cây bút xuống sàn, rồi lao đến định đập cửa.
Người đàn ông nhanh chóng giữ bà ta lại, giọng đầy bực bội: "Mẹ! Rốt cuộc mẹ muốn làm gì? Mẹ muốn Như Ý và đứa bé phải chết sao?"
Người phụ nữ trung niên cũng không vừa, gắt lên: "Mẹ không thể để con mạo hiểm! Con không nghe y tá nói à? Bác sĩ cũng không chắc chắn cứu được cả hai! Nhỡ đâu—"
"Con tin bác sĩ! Xin mẹ đừng làm loạn nữa!"
Xung quanh, không ít người đứng xem đã bắt đầu xì xào.
"Người quan trọng hơn tiền bạc, mất tiền có thể kiếm lại, mất người là mất mãi mãi! Chị à, con trai chị làm đúng đấy, chị đừng gây chuyện nữa."
"Đúng vậy, giờ phải ưu tiên cứu sản phụ trước, ai lại so đo tiền bạc vào lúc này?"
Người phụ nữ trung niên bị những lời bàn tán chọc tức, nghiến răng phản bác: "Không phải tiền nhà các người nên mới nói dễ thế! Nếu con dâu ông khó sinh, tôi xem ông có dám làm như vậy không!"
Vừa dứt lời, một người đàn ông trung niên gần đó lập tức trừng mắt, chỉ tay vào mặt bà ta, giận dữ quát lớn: "Bà nói ai khó sinh? Thử nói lại lần nữa xem, tôi đánh bà đấy!"
Người phụ nữ trung niên hốt hoảng rụt cổ, lùi lại nép sau con trai, giọng cũng nhỏ đi: "Tôi… tôi chỉ lấy ví dụ thôi, đâu có nói ông."
Người đàn ông trung niên hừ lạnh một tiếng, rồi quay sang người chồng đang chờ trước phòng sinh, vỗ vai anh ta khen ngợi: "Cậu làm tốt lắm, đúng là đàn ông đích thực. Yên tâm đi, vợ con cậu nhất định sẽ bình an."
Người đàn ông gật đầu cảm ơn, nhưng ánh mắt vẫn thấp thỏm dõi theo cánh cửa phòng sinh.
Anh ta quay lại nhìn mẹ mình, giọng đã mất hết kiên nhẫn: "Mẹ, nếu mẹ còn tiếp tục làm loạn, thì mẹ về nhà đi. Ở đây không cần mẹ nữa!"
Người phụ nữ trung niên sững sờ, mặt đỏ bừng vì giận dữ: "Mày nói cái gì? Mẹ làm vậy là vì mày!"
"Không, mẹ làm vậy là vì tiền! Trong mắt mẹ, vợ con con chẳng đáng một xu, mẹ chỉ quan tâm đến tiền thôi! Nhưng mẹ đừng quên, tiền là do con làm ra!"
Bị vạch trần ngay trước mặt bao nhiêu người, người phụ nữ tức đến phát điên, giơ tay tát mạnh vào mặt con trai.
"Bất hiếu! Mày dám làm mẹ mất mặt như vậy à? Mẹ nuôi mày uổng phí rồi! Được thôi, mày không cần mẹ ở đây thì mẹ cũng chẳng buồn nhìn chúng nó nữa!"
Nói xong, bà ta giận dữ xông ra ngoài. Nhưng vì quá vội, suýt nữa đâm sầm vào Tần Chiêu Chiêu.
Dư Hoa phản ứng nhanh, vội vàng đẩy bà ta ra, khiến bà ta loạng choạng ngã xuống đất.
Bà ta tức giận quát ầm lên: "Bà bị điên à? Từ đầu đã nhắm vào tôi, giờ còn đẩy tôi ngã?"
Dư Hoa khoanh tay, không hề nao núng: "Tôi mà không đẩy, bà đụng trúng con dâu tôi thì ai chịu trách nhiệm?"
Lúc này, bà ta mới để ý đến cái bụng bầu lớn của Tần Chiêu Chiêu, sắc mặt cứng lại, im lặng không nói thêm gì nữa. Nhưng rõ ràng vẫn hậm hực, hừ lạnh một tiếng rồi quay người bỏ đi.
Không chỉ Tần Chiêu Chiêu, mà cả những người đứng ngoài phòng sinh cũng đều thở phào nhẹ nhõm.
Dư Hoa quay sang con dâu, nhẹ giọng: "Mẹ con mình về phòng thôi."
Trên đường về, bà không khỏi lắc đầu cảm thán: "Cậu thanh niên đó đúng là một người chồng tốt. Cô gái tên Hứa Như Ý kia không chọn nhầm người. Nếu gặp phải kẻ yếu đuối, e rằng số phận của mẹ con cô ấy khó mà đoán trước được."
Tần Chiêu Chiêu không đáp, chỉ im lặng nghĩ ngợi.