Mục lục
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Anh bế hai đứa nhỏ suốt, vất vả rồi. Đây là phần thưởng cho anh." Cô cười nói.

Lục Trầm đón lấy, ánh mắt tràn đầy dịu dàng: "Đây là chiếc bánh nếp ngọt nhất anh từng ăn."

Đúng lúc ấy, xe buýt dừng trước mặt. Trên xe còn khá nhiều chỗ trống, họ tùy ý chọn ghế ngồi. Lục Trầm ngồi ghế trước cùng Thanh Thanh, còn Tần Chiêu Chiêu ngồi phía sau với Á Á. Vì xe vắng, Á Á cũng có riêng một ghế.

Khi nhân viên bán vé đi tới, thấy Á Á ngồi một mình, cô ta liền đòi thu thêm một vé. Dù số tiền không đáng kể, Tần Chiêu Chiêu vẫn thấy không cần thiết phải chi thêm vì hôm nay cô đã tiêu khá nhiều. Cô chỉ mua hai vé cho mình và Lục Trầm. Nhân viên bán vé bĩu môi, tỏ vẻ khó chịu rồi bỏ đi.

Tần Chiêu Chiêu không muốn gây chuyện, nhất là khi đi cùng Lục Trầm, nên cũng không chấp nhặt thái độ đó. Cô ôm Á Á ngồi lên đùi, còn Lục Trầm thì chuyển xuống ngồi cạnh cô.

Khi xe buýt đến khu nhà quân đội, trên xe vẫn còn khá nhiều chỗ trống. Nhân viên bán vé nhìn thấy khu nhà liền thay đổi thái độ, lập tức tươi cười: "Ồ, các anh chị là người ở khu quân đội à? Sao không nói sớm, mua vé được giảm giá đấy."

Lục Trầm xua tay từ chối: "Không cần đâu, chúng tôi không lấy ưu đãi."

Người bán vé vẫn vô cùng nhiệt tình, dường như không nhận ra thái độ không mấy vui vẻ của Lục Trầm, tiếp tục cười nói: "Lần tới mà các anh chị đi xe vào giờ này, nhất định sẽ được giảm giá!"

Lời vừa dứt, xe cũng đã lăn bánh. Nhân viên bán vé còn vẫy tay chào họ từ cửa sổ.

Tần Chiêu Chiêu khẽ lắc đầu, cảm thán: "Loại người này thời nào cũng có. Thấy chúng ta ở khu quân đội là lập tức tỏ ra niềm nở ngay."

Lục Trầm đáp: "Kệ cô ta, kiểu người gặp ai cũng nịnh nọt thì càng nên tránh xa. Nào, về nhà thôi."

Vừa đi được mấy bước, Lục Trầm bỗng dừng lại.

Tần Chiêu Chiêu nhìn anh, ngạc nhiên: "Anh làm gì đấy? Đi nào."

"Anh vừa nhớ ra một chuyện," Lục Trầm đáp.

"Chuyện gì vậy?"

"Chuyện về Hứa An Hoa. Khi nãy em nói xuống xe sẽ giải thích, ý em là tiến xa hơn là sao?"

Nghe anh nhắc đến, Tần Chiêu Chiêu mới sực nhớ. Cô cười nhẹ: "Nói ở đây lạnh lắm, vừa đi vừa nói nhé."

Hai người cùng đi vào khu nhà, cô vừa bước vừa hỏi: "Năm nay Lục Dao hơn hai mươi phải không?"

Lục Trầm ngạc nhiên: "Sao em lại hỏi về Lục Dao?"

Tần Chiêu Chiêu lườm Lục Trầm một cái, giọng hờn dỗi: "Anh chỉ cần trả lời thôi, hỏi gì mà nhiều thế?"

Lục Trầm bật cười, lắc đầu bất lực rồi đáp: "Năm nay Lục Dao hai mươi hai tuổi, đi làm cũng được ba, bốn năm rồi."

"Thế con bé có người yêu chưa?"

Lục Trầm lắc đầu: "Chưa có."

"Sao bố mẹ không giục chuyện yêu đương gì cả? Tuổi của con bé cũng không còn nhỏ nữa." Tần Chiêu Chiêu thắc mắc.

"Lục Dao kén chọn lắm, không vừa ý ai cả. Mẹ anh cũng đã nhờ người mai mối mấy lần rồi, nhưng toàn bị con bé từ chối. Dạo gần đây, chỉ cần nhắc đến chuyện này là nó lại chạy về ký túc xá, tránh ở nhà. Bố mẹ thấy vậy cũng không dám ép thêm."

Tần Chiêu Chiêu bật cười, ánh mắt thoáng hiện lên một tia tinh nghịch: "Em thấy Hứa An Hoa rất hợp với Lục Dao. Anh thử tìm hiểu gia cảnh của cậu ấy xem có phù hợp không. Nếu mọi thứ ổn, mình giới thiệu cho con bé thử xem sao."

Lục Trầm ngẩn ra một lúc rồi mới hiểu ra ý định của vợ. Anh gật đầu đồng tình: "Ý này hay đấy! Hứa An Hoa là người thành phố Hải Thị, điều kiện chắc cũng không tệ. Trước khi về lại thành phố, nhất định mình phải xem xét chuyện này cho ổn thỏa."

...

Tối đó, khi về đến nhà, Lục Dao và mẹ chồng đã chuẩn bị xong bữa cơm tất niên. Không khí ấm áp lan tỏa khắp căn nhà. Thấy Á Á và Thanh Thanh mặc những chiếc áo bông đỏ mới tinh, Lục Dao lập tức chạy lại, trêu ghẹo: "Hai cô công chúa của chúng ta mặc đồ mới rồi à? Ai mua cho hai đứa mà đẹp thế này nhỉ?"

Á Á hớn hở khoe: "Thím mua cho con và em đấy ạ!"

Lục Dao cười tươi, khen ngợi: "Chị dâu có con mắt thẩm mỹ thật đấy! Cô chưa thấy bộ nào đẹp như thế này đâu. Mau chạy vào khoe với bố và ông nội đi!"

Nghe vậy, Á Á và Thanh Thanh hào hứng chạy tung tăng vào phòng khách, ríu rít khoe bộ đồ mới với bố và ông nội.

Lúc này, bà Dư Hoa mỉm cười, dịu dàng nói với Tần Chiêu Chiêu: "Đi chơi cả ngày chắc mệt rồi. Con vào phòng nghỉ một lát đi, lát nữa xuống ăn cơm."

Tần Chiêu Chiêu gật đầu: "Cũng hơi mệt thật ạ."

"Biết là mệt mà cứ cứng đầu! Mau vào phòng nghỉ ngơi đi nào."

Không đợi vợ phản ứng, Lục Trầm đã kéo tay cô đi, mặc cho Tần Chiêu Chiêu có chút ngại ngùng.

Lục Dao đứng nhìn theo bóng lưng hai vợ chồng họ, trong lòng không khỏi ngưỡng mộ. Bạn bè cùng trang lứa với cô phần lớn đều đã yên bề gia thất, nhiều người còn có con nhỏ. Chỉ riêng cô vẫn một mình, mãi chưa tìm được người phù hợp.

Không phải vì cô quá kén chọn, mà vì trong lòng vẫn mãi lưu giữ hình bóng của một chàng trai năm xưa. Năm mười lăm tuổi, cô từng suýt chết đuối, chính cậu ấy đã lao xuống cứu cô, nhưng lại biến mất ngay sau đó mà chẳng kịp để lại tên hay địa chỉ. Hình ảnh chàng trai trẻ dũng cảm ấy khắc sâu trong tâm trí cô, trở thành tiêu chuẩn để so sánh với mọi đối tượng mai mối. Càng hy vọng tìm được người phù hợp, cô lại càng thất vọng, đến mức chẳng còn tha thiết với chuyện hôn nhân nữa. Thà sống một mình còn hơn lấy một người không thể khiến trái tim rung động.

Thấy con gái thất thần nhìn theo vợ chồng Lục Trầm, bà Dư Hoa khẽ thở dài, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Con nhìn xem hai đứa nó hạnh phúc đến mức nào. Có người quan tâm, có người bên cạnh, sau này lại có con cái ríu rít gọi bố mẹ… Đó là hạnh phúc mà người độc thân không thể nào hiểu hết được đâu."

Lục Dao im lặng.

Bà Dư Hoa tiếp tục nói: "Lục Dao à, đừng để mắt cao quá. Đối với con gái, hơn hai mươi tuổi là độ tuổi đẹp nhất để kết hôn. Nếu cứ chần chừ, để đến tuổi như anh con thì khó mà tìm được người thực sự tốt. Nhân dịp Tết này, có nhiều người ở nhà, mẹ sẽ nhờ người giới thiệu cho con vài đối tượng, được không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK