Bởi vì Lục Dao vẫn chưa về, cả nhà ai nấy đều háo hức chờ đợi.
Mãi đến năm giờ chiều, cuối cùng Lục Dao cũng bước vào cửa.
Vừa nhìn thấy cô, mọi người lập tức quay lại, ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt đầy mong chờ, trên mặt đều hiện lên nụ cười đầy ẩn ý.
Lục Dao liếc nhìn xung quanh, thấy cả nhà đều nhìn mình chăm chú thì rùng mình giả vờ sợ hãi: "Mọi người làm gì thế? Sao lại nhìn con kiểu đó? Con sợ đấy!"
Dư Hoa hiểu tính con gái, biết cô lại đang trêu đùa, nhưng thấy Lục Dao về nhà với tâm trạng vui vẻ như vậy, bà cũng an tâm hơn nhiều.
Bà vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình, vẫy tay gọi: "Lại đây ngồi cạnh mẹ nào. Hôm nay buổi xem mắt thế nào? Sao về muộn vậy?"
Lục Dao lập tức xụ mặt, thở dài một hơi: "Không có gì đâu. Anh ấy không ưng con, chê con già quá."
Lời này vừa thốt ra, cả phòng khách đều sửng sốt.
Cô cháu gái Á Á tròn mắt, ngạc nhiên kêu lên: "Cô ơi, cô lại thất bại rồi hả? Cô thật tội nghiệp!"
Lục Dao bĩu môi, than vãn đầy khoa trương: "Cô thật đáng thương! Chắc đời này không lấy được chồng rồi."
Tần Chiêu Chiêu cau mày, trong lòng thấy khó hiểu. Sao lại có chuyện như vậy? Hứa An Hoa không thích Lục Dao ư?
Nhưng nếu thật sự là vậy thì lý do từ chối cũng quá vô duyên. Một người đàn ông trưởng thành, lại dùng lý do như vậy để từ chối một cô gái, đúng là kém tinh tế.
Nghĩ đến chuyện do mình và Lục Trầm đề nghị mà khiến Lục Dao bị từ chối, Tần Chiêu Chiêu cảm thấy có chút áy náy. Ban đầu, cô thật sự nghĩ Hứa An Hoa là một người tốt nên mới nhờ anh trai giới thiệu.
Cô chân thành xin lỗi: "Chị không ngờ Hứa An Hoa lại như vậy, thật sự nhìn nhầm người rồi. Nếu biết cậu ấy kém tinh tế như thế, chị đã không nhờ anh trai em giới thiệu."
Lục Trầm đứng bên cạnh nghe vậy thì chỉ cười, không vội tin lời Lục Dao.
Dựa vào sự quan sát của anh, anh không nghĩ Hứa An Hoa là người sẽ nói ra những lời thiếu suy nghĩ như vậy.
Nếu Hứa An Hoa thật sự không thích Lục Dao, cậu ấy sẽ từ chối một cách lịch sự hơn chứ không dùng lý do lỗ mãng như thế.
Nhớ lại dáng vẻ tươi tắn vui vẻ của Lục Dao khi bước vào nhà, Lục Trầm càng chắc chắn hơn. Cô ấy rõ ràng đang bịa chuyện, cố ý đùa giỡn với cả nhà.
Dư Hoa thì không nghĩ xa như vậy. Bà nghe con gái nói xong, sắc mặt lập tức trùng xuống, thất vọng ra mặt.
Bà nhìn sang Lục Quốc An, thở dài: "Ông nói không sai, hy vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều..."
"Dù xem mắt không thành, sao con lại về trễ như vậy? Làm cả nhà mừng hụt! Cái cậu kia, lần sau mẹ đến tận đồn công an tìm cậu ấy để hỏi xem tại sao lại nói con gái mẹ như thế. Nhất định mẹ phải mắng cậu ấy một trận mới được."
"Mẹ, cậu ấy không ưng con thì con cũng chẳng ưng cậu ấy đâu!"
"Lục Dao, tuổi của con vẫn đẹp lắm, không hề lớn chút nào. Đừng có buồn! Cậu ta không thích con thì đó là mất mát của cậu ta thôi."
Dư Hoa thấy con gái có vẻ buồn rười rượi, liền nắm tay cô an ủi.
Lục Quốc An cũng tức giận. Con gái ông tốt như vậy, chính ông còn chưa bao giờ nặng lời với nó, vậy mà lại bị người ta chê bai.
"Cái người đó tên gì? Hứa An Hoa đúng không? Mai bố mẹ đi cùng con, giúp con hả giận!"
Nhìn bố mẹ giận dữ, Lục Trầm không nhịn nổi nữa, lên tiếng:
"Bố mẹ, đừng nghe con bé này nói linh tinh, nó đang đùa mọi người thôi. Lục Dao, em nghịch quá rồi, xem em làm bố mẹ giận kìa! Mau nói thật đi!"
Tần Chiêu Chiêu vừa nghe đã lập tức hiểu ra. Vốn dĩ cô cũng cảm thấy lạ, nghĩ rằng Hứa An Hoa không phải kiểu người làm ra chuyện như vậy. Giờ lại nghe Lục Trầm nói, rồi nhìn biểu cảm có phần diễn hơi lố của Lục Dao, cô không nhịn được bật cười.
Dư Hoa và Lục Quốc An nhanh chóng nhận ra mình bị con gái trêu.
Bà khẽ vỗ nhẹ lên vai Lục Dao, lườm cô một cái:
"Con bé này, dám lừa bố mẹ hả? Nói đi, sao về muộn thế? Rốt cuộc con với Hứa An Hoa đã đi đâu?"
Lục Dao biết không giấu được nữa, đành ngoan ngoãn thú nhận:
"Chúng con ra bờ hồ trong công viên xem người ta trượt băng, rồi về chỗ anh ấy xin phép nghỉ. Sau đó đi xem phim, nên mới về muộn."
Giờ phút này, Dư Hoa rất tò mò về Hứa An Hoa. Người này rốt cuộc là thế nào mà lại có thể khiến con gái kiêu kỳ của bà cam tâm tình nguyện hạ mình như vậy?
"Bao giờ con đưa cậu ấy về đây để cả nhà gặp mặt? Mẹ muốn xem thử cậu ấy là người ra sao."
Lục Quốc An cũng đồng tình: "Đúng đúng, con chọn ngày rồi đưa cậu ấy về đi. Bố mẹ cũng muốn biết mặt cậu ta thế nào!"
Không ngờ Lục Dao lại nói một câu khiến cả nhà đều chết lặng:
"Không cần gặp nữa đâu! Ngày mai anh ấy dẫn con đi gặp phụ huynh, sau đó con sẽ đưa anh ấy về ra mắt mọi người. Đợi khi nào phòng đăng ký mở cửa, bọn con sẽ đi làm giấy kết hôn luôn!"
Cả nhà sửng sốt, ai nấy đều ngẩn ra nhìn cô.
"Làm gì mà mọi người trông ngạc nhiên vậy? Con sắp lấy chồng rồi, đáng ra phải vui mới đúng chứ!"
Dư Hoa là người đầu tiên phản ứng lại. Bà nhìn Lục Dao như nhìn người có vấn đề, không nhịn được đưa tay lên trán con gái kiểm tra:
"Con không sao chứ?"
Lục Dao cười, lắc đầu: "Con hoàn toàn bình thường!"
"Hai đứa mới gặp nhau hôm nay, quen nhau được vài tiếng mà đã tính chuyện cả đời? Có phải quá gấp gáp không? Ít nhất cũng phải tìm hiểu nhau hai, ba tháng chứ!"