Bà quay sang Cục trưởng Tôn, nghiêm túc nói:
"Xin chờ một chút, cục trưởng, tôi có rất nhiều điều muốn hỏi.”
Cục trưởng Tôn hiểu rõ mọi người đang thắc mắc điều gì, ông bình tĩnh đáp:
"Đội trưởng Chu là người nắm rõ tình hình nhất, mọi người có thể hỏi trực tiếp anh ấy, anh ấy sẽ giải thích rõ ràng hơn.”
Nói xong, ông nhanh chóng rời đi, còn Tống Chân cũng theo sát phía sau.
Ngoài Hứa An Hoa, mọi ánh mắt trong phòng đều dồn về phía đội trưởng Chu.
Đội trưởng Chu lặng lẽ quan sát sắc mặt không mấy vui vẻ của Hứa An Hoa, rồi lên tiếng:
"Đây không phải là nơi thích hợp để nói chuyện, chúng ta ra ngoài đi.”
Mọi người cùng nhau rời khỏi phòng bệnh, chỉ còn Lục Dao ở lại.
Cô ấy tin tưởng người đàn ông trước mặt mình, tin rằng dù mất trí nhớ hay không, cậu ta cũng sẽ không phản bội cô. Vì vậy, thay vì đi theo mọi người để tìm câu trả lời, cô chọn ở lại bên cạnh chồng mình.
Khi căn phòng chỉ còn lại hai người, Lục Dao lặng lẽ quan sát khuôn mặt đã hằn thêm nhiều vết phong trần của Hứa An Hoa. Trên trán cậu ta còn vết sẹo mới, chứng tích của những tháng ngày khắc nghiệt đã qua. Cô không dám tưởng tượng cậu ta đã phải chịu đựng những gì, chỉ cảm thấy xót xa.
Cô ấy nhẹ giọng nói:
"An Hoa, anh là niềm tự hào của mẹ con em. Thời gian qua anh đã chịu khổ rồi.”
Hứa An Hoa nhíu mày, ánh mắt trống rỗng, giọng nói lạnh nhạt:
"Anh không nhớ được gì.”
Lục Dao không hề thất vọng, cô ấy mỉm cười dịu dàng:
"Không nhớ cũng không sao. Em chỉ muốn anh biết rằng, qua quá trình điều trị, rồi anh sẽ nhớ lại mọi thứ.”
Hứa An Hoa không đáp, ánh mắt mông lung như đang lạc trong một vùng ký ức xa vời.
Lục Dao cũng không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh cậu ta.
…
Đêm ở bệnh viện yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy từng cơn gió lướt qua. Trong khu vườn nhỏ, hương hoa nguyệt quý thoang thoảng trong không khí.
Mẹ của Hứa An Hoa, gia đình họ Lục và đội trưởng Chu ngồi lại với nhau. Đây là nơi bệnh nhân thường ra ngoài thư giãn, nhưng lúc này, nơi đây chỉ còn lại họ.
Mẹ Hứa nhìn đội trưởng Chu, giọng điệu nghiêm túc nhưng mang theo sự lo lắng:
"Rốt cuộc cô Tống Chân đó là ai? Lúc sáng anh nói về tình trạng của An Hoa, nhưng đâu có nhắc gì đến cô gái này. Có phải anh còn giấu chúng tôi chuyện gì không?”
Đội trưởng Chu thở dài một hơi:
"Không phải tôi giấu, mà là tôi cũng không ngờ cô ta sẽ đi theo tới tận đây.”
Dư Hoa cũng lên tiếng:
"Người tên Tống Chân này… có phải là do các anh sắp xếp để chăm sóc An Hoa không?”
Đội trưởng Chu lắc đầu, ánh mắt đầy trầm ngâm.
"Không phải. Tôi chưa đề cập đến cô ta với mọi người vì chính tôi cũng không ngờ sự việc lại diễn biến theo hướng này. Nhiệm vụ của An Hoa có nhiều thông tin nội bộ không thể tùy tiện tiết lộ. Tôi chỉ có thể nói thế này—chính Tống Chân là người đã gửi tin cho chúng tôi, giúp chúng tôi tìm được Hứa An Hoa và đưa cậu ấy ra ngoài."
"Thời điểm tìm thấy An Hoa, toàn thân cậu ấy bê bết máu, quần áo bị đánh đến mức dính chặt vào da thịt. Khuôn mặt sưng phù, bầm tím đến mức không còn nhận ra nữa. Khi được đưa đến bệnh viện, các bác sĩ phải mất hơn sáu tiếng phẫu thuật mới giữ lại được mạng sống cho cậu ấy.
Sau ca phẫu thuật, An Hoa cần có người túc trực chăm sóc. Khi đó, Tống Chân là người tự nguyện nhận trách nhiệm này. Vì vụ án vẫn chưa hoàn toàn kết thúc, một số dư đảng còn sót lại cần được xử lý. Lúc ấy, tôi chỉ có thể tin tưởng cô ấy, nên mới đồng ý để cô ấy ở lại chăm sóc An Hoa.
Cô ấy rất tận tâm. Nhưng khi An Hoa tỉnh lại, cậu ấy không nhớ được bất cứ điều gì, ngay cả tôi cũng không nhận ra. Có lẽ vì áp lực quá lớn trong thời gian nằm vùng nên cậu ấy có phản ứng phòng vệ, cảnh giác với tất cả mọi người. Duy chỉ có Tống Chân là cậu ấy tin tưởng. Vì vậy, cô ấy tiếp tục ở lại.
Sau khi sức khỏe An Hoa ổn định hơn, có thể đi tàu lửa đường dài, chúng tôi đã bố trí đồng nghiệp đưa cậu ấy trở về. Nhưng không ngờ, Tống Chân cũng theo về đây. Tình hình cơ bản là như vậy."
Lời giải thích của đội trưởng Chu vẫn chưa đủ thuyết phục mọi người.
Dư Hoa suy tư rồi hỏi: "Tống Chân đã cứu An Hoa, vậy cô ấy cũng là người trong ngành công an sao?"
Đội trưởng Chu lắc đầu: "Không phải."
Dư Hoa cau mày, thắc mắc: "Nếu không phải công an, sao cô ấy lại biết An Hoa ở đâu? Họ quen nhau thế nào? Tôi biết có những chuyện các anh không thể nói, nhưng chúng tôi cũng có quyền được biết về cô ấy. Anh cũng thấy rồi đó, thái độ của cô gái ấy với An Hoa không bình thường chút nào. Nếu cứ để mặc như vậy, tôi sợ sẽ ảnh hưởng đến gia đình thằng bé."
Bà không muốn mất đi người con dâu tốt như Lục Dao.
Đội trưởng Chu im lặng trong giây lát, sau đó chậm rãi nói: "Tuy Tống Chân không phải là công an, nhưng trong vụ án này, cô ấy có công rất lớn. Tôi không thể tiết lộ thông tin của cô ấy vì điều đó có thể ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của cô ấy. Nhưng gia đình hãy yên tâm, chúng tôi sẽ sớm thu xếp để cô ấy rời đi. Chắc chắn sẽ không để chuyện này ảnh hưởng đến An Hoa và gia đình cậu ấy."