Mục lục
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chúng tôi nhận ra đây là cơ hội để thâm nhập tổ chức, triệt hạ tận gốc bọn chúng. Hứa An Hoa là một trong những công an trẻ có năng lực nhất của đội, cậu ấy đã tình nguyện nhận nhiệm vụ. Sau khi được cấp trên phê duyệt, kế hoạch lập tức được triển khai.

Vì tính chất đặc biệt của nhiệm vụ, chúng tôi không thể tiết lộ với gia đình trước khi mọi chuyện kết thúc. Để đảm bảo an toàn cho Hứa An Hoa, với sự đồng ý của cậu ấy, chúng tôi thông báo rằng cậu ấy đã mất tích trong khi làm nhiệm vụ."

Đội trưởng Chu thoáng dừng lại, giọng nói có chút khàn đi.

"Hứa An Hoa là gương mặt mới, lại có sự phối hợp chặt chẽ từ hai phía, cậu ấy đã thuận lợi trà trộn vào tổ chức. Trong suốt năm tháng, cậu ấy đã lần ra được mạng lưới nội bộ của bọn chúng, cung cấp thông tin vô cùng quan trọng giúp chúng tôi từng bước phá tan tổ chức.

Nhưng rồi... bọn chúng bắt đầu nghi ngờ. Chúng đã tra tấn cậu ấy một cách tàn nhẫn."

Câu nói của ông chùng xuống, ánh mắt vô thức lướt về phía Lục Dao.

Rồi ông tiếp tục: "Khi được cứu, cậu ấy chỉ còn thoi thóp. Các bác sĩ đã phải chiến đấu suốt mười hai tiếng đồng hồ mới giành lại được mạng sống cho cậu ấy. Nhưng..."

Ông dừng lại giây lát, ánh mắt mang theo một tia xót xa.

"Trí nhớ của cậu ấy vẫn chưa khôi phục."

Không khí trong phòng chùng xuống. Lục Dao nắm chặt tay, cảm thấy lòng nặng trĩu.

Mẹ chồng cô lên tiếng, giọng khẩn thiết: "Bác sĩ nói sao? Có khả năng hồi phục không?"

Đội trưởng Chu im lặng vài giây rồi đáp: "Có khả năng hồi phục, nhưng cũng có thể không. Tuy nhiên, tỷ lệ phục hồi khá cao, chỉ là cần thời gian."

Lục Dao hít sâu, gật đầu: "Chỉ cần còn hy vọng là tốt rồi. Thành phố Hải Thị có điều kiện y tế rất tốt, nhất định sẽ có cách giúp anh ấy."

Cục trưởng Tôn gật đầu: "Chúng tôi đã mời chuyên gia hàng đầu từ bệnh viện Nhân dân số Một của thành phố Hải Thị để điều trị cho cậu ấy. Mọi chi phí sẽ do cơ quan chi trả.

Ngoài ra, Hứa An Hoa đã được phong tặng Huân chương hạng Nhất vì những cống hiến trong chiến dịch này. Nhà nước cũng cấp cho cậu ấy một khoản tiền thưởng xứng đáng. Cậu ấy là anh hùng, là niềm tự hào của chúng tôi."

Lục Dao siết chặt ngón tay, giọng nói kiên định: "Cảm ơn mọi người! Khi nào anh ấy về đến nơi?"

Cục trưởng Tôn liếc đồng hồ: "Chiều nay, 5 giờ rưỡi, cậu ấy sẽ đến ga. Chúng tôi sẽ đưa thẳng đến bệnh viện để kiểm tra."

"Vậy chúng tôi sẽ đến bệnh viện đợi."

Cuộc trò chuyện kết thúc. Cục trưởng Tôn đích thân lái xe đưa họ về.

Bố mẹ chồng Lục Dao vừa về đến nhà đã vội vàng thu dọn, chuẩn bị mọi thứ để chào đón Hứa An Hoa trở về.

Lục Dao cũng trở về nhà mẹ đẻ để báo tin vui.

Từ ngày Hứa An Hoa rời đi, cả nhà luôn ngóng trông tin tức về anh.

Tần Chiêu Chiêu đang bận rộn lo liệu một số việc cho đám cưới của anh chồng Lục Phi.

Vừa về đến nhà, cô lập tức lo cho hai đứa nhỏ.

Còn chưa kịp ngồi xuống nghỉ ngơi thì đã thấy Lục Dao mang theo bụng bầu nặng nề bước vào.

Hôm nay không phải cuối tuần, lẽ ra giờ này Lục Dao vẫn đang đi làm. Nhưng bây giờ mới 10 giờ sáng, sao cô ấy lại có mặt ở đây?

Tần Chiêu Chiêu thoáng ngạc nhiên. Nhìn khuôn mặt hồng hào của em dâu, cô liền cười hỏi: "Tâm trạng em hôm nay có vẻ rất tốt đấy. Sao giờ này lại đến đây? Không đi làm à?"

Lục Dao vui vẻ cười, ánh mắt lấp lánh: "Em xin nghỉ rồi. Chị dâu, em có tin vui đặc biệt đến báo cho mọi người đây!"

"Tin gì mà đến mức em nghỉ làm luôn thế?" Tần Chiêu Chiêu vừa cười vừa tò mò nhìn cô.

"Hứa An Hoa đã trở về rồi."
 

Tần Chiêu Chiêu sững người, cảm giác như vừa nghe nhầm. Cô đặt ly nước xuống bàn, nhìn chằm chằm vào Lục Dao, cố gắng xác nhận lại.

"Em nói gì cơ?"

"Hứa An Hoa! Anh ấy trở về rồi!"

Trái tim Tần Chiêu Chiêu đập mạnh một nhịp. Cô hít sâu, trấn tĩnh lại rồi nói chậm rãi:

"An Hoa mất tích hơn năm tháng rồi, lần cuối cùng cậu ấy làm nhiệm vụ với đồng đội, có người tận mắt thấy cậu ấy rơi xuống vách núi. Ở chân núi còn có vết máu... Chúng ta đều cho rằng cậu ấy đã..."

Cô không nói hết câu, nhưng cả hai đều hiểu. Tin dữ khi đó quá rõ ràng. Chẳng ai có thể sống sót sau cú rơi kinh hoàng như vậy.

Chỉ có Lục Dao, từ đầu đến cuối vẫn một mực tin rằng chồng mình còn sống.

Mọi người xung quanh không ai nhẫn tâm buộc cô phải đối diện với sự thật. Ai cũng hiểu Lục Dao yêu Hứa An Hoa đến nhường nào—người cô ấy đã chờ đợi từ thuở thiếu thời, người cô ấy khó khăn lắm mới tìm lại được sau bao năm xa cách, người mà cô ấy vừa mới thành hôn chưa đầy hai tháng. Làm sao có thể nhẫn tâm bảo cô ấy rằng anh ta đã chết?

Thế nhưng, giờ đây, Lục Dao lại đột ngột tuyên bố Hứa An Hoa đã trở về?

Tần Chiêu Chiêu nhìn cô ấy thật kỹ.

"Lục Dao, em có chắc không? Có phải em quá nhớ cậu ấy mà sinh ra ảo giác không?"

Lục Dao khựng lại một giây, rồi bật cười khẽ, ánh mắt kiên định.

"Em không sao đâu, chị Chiêu Chiêu. Em biết chị không tin, nhưng đây là sự thật. Em và bố mẹ chồng vừa từ đồn công an về, chính cục trưởng và đội trưởng Chu đã thông báo tin này. Chiều nay, lúc năm rưỡi, An Hoa sẽ về đến Hải Thị và được đưa thẳng đến Bệnh viện Nhân dân số Một để kiểm tra sức khỏe."

Tần Chiêu Chiêu nhíu mày.

"Đưa đến bệnh viện? Nghĩa là cậu ấy bị thương?"

Niềm vui trên mặt Lục Dao dần nhạt đi, thay vào đó là sự lo lắng. Cô ấy siết chặt hai bàn tay, giọng nói nhỏ dần.

"Suýt chút nữa thì anh ấy không thể trở về... Đội trưởng Chu nói khi họ cứu được anh ấy, tình trạng đã nguy kịch lắm rồi. Trước đó anh ấy phải nằm viện ở tỉnh ngoài suốt nửa tháng, may mắn là các vết thương trên người đều đã lành. Nhưng..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK