Mục lục
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dư Hoa cau mày, ngạc nhiên: “Ở Sở Y Tế mà sao mãi không lấy được?”

Tần Chiêu Chiêu nhẹ giọng nói: “Nhân viên bên trong giấu đi, định bắt con đưa tiền để cấp lại cái mới. Nhưng con phát hiện ra, ép anh ta phải trả lại.”

Dư Hoa nhíu mày chặt hơn: “Chuyện cụ thể thế nào?”

Cùng lúc đó, bố chồng cô – Lục Quốc An – cũng vừa về đến nhà. Thấy ông bước vào, Tần Chiêu Chiêu liền kể lại toàn bộ sự việc.

Nghe xong, cả hai vợ chồng đều vô cùng sửng sốt.

Lục Quốc An lắc đầu, giọng nghiêm nghị: “Không ngờ trong Sở Y Tế lại có người như thế.”

Dư Hoa thì thở dài: “Kiểu người này đơn vị nào cũng có, chỉ là chưa bị phát hiện thôi. Những chuyện như thế này tôi đã nghe không ít lần.”

Lục Quốc An cau mày: “Nghiêm trọng vậy sao?”

“Chẳng có gì lạ cả.” Dư Hoa đáp. “Chỉ là lần này, nhờ con bé Chiêu Chiêu nhân hậu nên mới tha cho cậu ta. Chứ nếu là tôi, chắc chắn không để yên. Một người đã dám làm chuyện như vậy thì tư tưởng cũng có vấn đề.”

Lục Quốc An vốn cả đời làm lính, tính cách cương trực, ghét nhất là kẻ xấu lợi dụng chức quyền trục lợi. Ông đạt được địa vị ngày hôm nay là nhờ vào sự chính trực, dũng cảm và lập nhiều công lao.

Tần Chiêu Chiêu nhẹ giọng nói: “Mẹ à, không phải con nhân từ. Chỉ là con thấy anh ta còn trẻ, nhất thời lầm lỡ. Nếu cho anh ta một cơ hội sửa sai, giúp quay lại đúng đường thì vẫn hơn là để bị đuổi việc, danh tiếng hủy hoại, rồi không tìm được việc làm, trở thành gánh nặng cho xã hội.”

Dư Hoa im lặng một chút rồi gật đầu: “Cũng đúng, nếu là lần đầu sai phạm thì có thể cho một cơ hội.”

Lục Quốc An nghe vậy thì nhìn sang con dâu, trong lòng càng thêm hài lòng với cô bé này.

Ông cầm chứng chỉ hành nghề lên xem rồi cười, giọng trầm ổn mà đầy tán thưởng: “Nghe mẹ con nói, con định mở phòng khám đông y?”

Tần Chiêu Chiêu gật đầu: “Vâng, con cũng có ý định đó.”

Lục Quốc An đăm chiêu một lúc rồi nói: “Con có muốn nghe ý kiến của bố không?”

“Dĩ nhiên là con rất muốn nghe.”

Lục Quốc An đặt chứng chỉ xuống bàn, ánh mắt nghiêm túc nhưng đầy khích lệ: “Tay nghề của con rất tốt. Bố là người từng hoài nghi đông y nhưng chính con đã chữa khỏi bệnh đau chân lâu năm của bố. Chỉ riêng chuyện đó cũng đủ để bố tin tưởng con. Nhưng con đã nghĩ đến chưa? Bây giờ, đại đa số mọi người tin vào tây y hơn đông y. Đông y thường chỉ được coi trọng ở những người lớn tuổi, càng có tuổi thì càng khiến người ta tin tưởng. Còn con thì quá trẻ. Nếu là bệnh nhân, con có chọn một bác sĩ đông y trẻ tuổi như chính mình để chữa bệnh không?”

Tần Chiêu Chiêu hiểu rất rõ điều đó. Đông y vẫn chưa được đánh giá cao trong xã hội, hơn nữa cô lại còn trẻ, không dễ để người ta tin tưởng. Nhưng cô tin rằng khi bố chồng nói vậy, chắc chắn ông đã có sẵn một hướng đi nào đó.

Cô hỏi ngay: “Bố, vậy ý bố là gì? Con đang nghe đây.”

Lục Quốc An mỉm cười: “Ý bố là, trước khi mở phòng khám, con nên vào bệnh viện làm việc trước. Khi đã có danh tiếng rồi, mở phòng khám sẽ dễ dàng hơn nhiều.”

Tần Chiêu Chiêu khẽ nhíu mày: “Nhưng các bệnh viện hiện nay đều theo tây y, hầu như không có khoa đông y. Hơn nữa, chứng chỉ hành nghề của con chỉ cho phép làm việc tại Sở Y Tế xã. Nếu muốn vào bệnh viện lớn như ở Hải Thị thì không đủ điều kiện. Trừ khi mở phòng khám, con chỉ có thể làm ở Sở Y Tế xã, chẳng còn lựa chọn nào khác.”

Lục Quốc An bật cười: “Con yên tâm, năm nay bệnh viện quân khu vừa mở khoa đông y, sắp tới họ sẽ tuyển dụng công khai. Đến lúc đó, bố sẽ đăng ký cho con. Có tay nghề tốt, có chứng chỉ, con hoàn toàn có thể tham gia.”

Nghe vậy, mắt Tần Chiêu Chiêu sáng lên. Bệnh viện quân khu còn hơn cả bệnh viện Nhân dân số 1, nơi đó quả thật là giấc mơ mà ngay cả ở kiếp trước cô cũng không dám nghĩ tới. Đó là một môi trường danh giá, không phải ai cũng có cơ hội bước vào.

“Thật vậy sao?” Cô hỏi, trong giọng nói lộ rõ sự mong chờ.

“Đương nhiên. Chỉ cần con có thực lực, vượt qua kỳ thi thì sẽ được nhận vào làm.” Lục Quốc An gật đầu chắc chắn.

Dư Hoa quay sang nhìn chồng, trách nhẹ: “Sao ông không nói với tôi sớm?”

“Tôi cũng mới biết tin này thôi.”

Dư Hoa nghe vậy, không khỏi phấn khởi: “Tốt quá rồi! Làm việc trong bệnh viện quân đội không chỉ có đãi ngộ tốt mà còn là công việc ổn định, đáng quý. Nhà mình lại có thêm một quân nhân nữa rồi! Ông Lục, lần này nhất định phải giúp Chiêu Chiêu vào đó.”

Lục Quốc An cười cười, lắc đầu: “Việc này phải dựa vào năng lực của nó. Tôi chỉ có thể giúp con bé một suất đăng ký, còn lại, có vượt qua được hay không là do chính nó quyết định. Tôi sẽ không can thiệp.”

Dư Hoa vội chữa lời: “Tôi đâu bảo ông làm gì! Ông giúp con bé có suất đăng ký là tốt lắm rồi. Tôi tin vào khả năng của Chiêu Chiêu.”

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười: “Bố mẹ yên tâm. Chỉ cần có cơ hội, con tin mình sẽ làm được.”

Lục Quốc An nhìn cô, hài lòng gật đầu: “Bố tin con có đủ thực lực. Khi có suất đăng ký, con chỉ cần đến ghi danh là được.”

Tần Chiêu Chiêu khẽ thở ra một hơi, phấn khởi gật đầu: “Vâng, con biết rồi!”

“Nhớ là không được tiết lộ mối quan hệ của chúng ta.” Lục Quốc An căn dặn.

“Bố, con biết cách xử lý mà.”

Hai ngày sau, suất đăng ký vào bệnh viện quân khu đã có. Lục Quốc An đưa Tần Chiêu Chiêu đến cổng bệnh viện rồi để cô tự vào ghi danh.

Bệnh viện quân khu vô cùng rộng lớn, thậm chí không kém gì bệnh viện Nhân dân số 1 ở Hải Thị. Không khí nơi này nghiêm túc và đầy kỷ luật. Các bác sĩ mặc quân phục chỉnh tề, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy tin tưởng.

Tần Chiêu Chiêu tìm đến quầy tiếp tân để hỏi thăm, sau đó nhanh chóng đến nơi đăng ký.

Tại điểm đăng ký, người xếp hàng đông hơn cô tưởng. Hầu hết đều là những người ngoài 40 tuổi, ai nấy đều có vẻ lão luyện, chững chạc. Nhìn thấy một cô gái trẻ đứng vào hàng cùng mình, không ít người xung quanh lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

Một người nhịn không được lên tiếng hỏi: “Cô gái, có phải cô đi nhầm chỗ rồi không?”

Tần Chiêu Chiêu liếc mắt nhìn qua, giọng điềm tĩnh: “Đây không phải chỗ đăng ký tuyển dụng bác sĩ đông y sao?”

“Đúng vậy.” Người nọ gật đầu.

“Vậy tôi không nhầm.”

Lời vừa dứt, ánh mắt xung quanh đổ dồn về phía cô. Dường như họ đang cố xác nhận xem cô có đang nói đùa hay không.

Bỗng một người đàn ông bật cười lớn: “Cô gái, cô chắc chứ? Cô bao nhiêu tuổi rồi? Đã nhận diện được hết các vị thuốc đông y chưa? Có chứng chỉ hành nghề không? Ha ha ha… Đúng là trẻ con không biết lượng sức mình!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK