Mục lục
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Chiêu Chiêu nhận ra sự khác thường trong hành động của chồng, nếu không, anh đã chẳng hành động như vậy. Cô trầm giọng: "Kệ anh ấy đi bố, chắc chắn có chuyện gì rồi."

Bà Lý cũng đồng tình: "Tôi cũng thấy người đó trông không đáng tin. Dạo gần đây còn nghe tin có kẻ bắt cóc trẻ con ở bệnh viện nữa. Hôm trước suýt bị bắt mà vẫn chạy thoát."

Ông Tần có vẻ chưa tin lắm: "Làm gì có chuyện trùng hợp vậy, ai lại dám ngang nhiên bắt cóc giữa ban ngày ban mặt chứ?"

Lục Trầm bám theo người đàn ông đến một ngã ba, thấy hắn không hề rẽ về hướng bệnh viện mà lại vòng sang một con hẻm nhỏ. Anh lập tức cảnh giác, rõ ràng tên này đã nói dối.

Không vội manh động, Lục Trầm tiếp tục theo dõi. Theo kinh nghiệm của anh, bọn buôn người thường không hành động đơn lẻ mà có đồng bọn hỗ trợ. Qua hai ngã rẽ, người đàn ông dừng lại trước một nhà máy bỏ hoang, đảo mắt nhìn quanh đầy cảnh giác rồi mới bước vào trong.

Lục Trầm xác định đây có thể là điểm tập kết. Anh không vào cửa chính mà vòng ra phía sau, nhẹ nhàng trèo tường vào bên trong. Nhà máy này trước kia là xưởng sản xuất xì dầu, giờ đã bỏ hoang, sân đầy những chiếc chum vỡ. Từ trong phòng vọng ra tiếng trò chuyện.

"Có ai theo dõi không đấy?"

"Không, chỉ gặp phải chút rắc rối thôi, suýt nữa thì lộ."

Một giọng khác căng thẳng hỏi: "Chuyện gì thế?"

Tên lúc nãy kể lại chuyện đụng độ với Lục Trầm.

"Kết thúc vụ này chúng ta phải rời khỏi đây ngay. Lần trước ở bệnh viện suýt bị bắt rồi."

"Ừ, em nghe anh. Tưởng chỗ này dễ kiếm hàng, ai ngờ dân ở đây nhạy cảm quá."

"Không sao, nơi này không được thì đi chỗ khác."

Nghe thấy hai tên vừa rời khỏi phòng, Lục Trầm lập tức lẻn vào. Trong góc phòng có một tấm rơm trải dưới đất, trên đó có hai đứa trẻ đang ngủ say. Một đứa là bé mà anh vừa gặp, còn đứa kia chỉ khoảng hơn một tuổi. Theo kinh nghiệm của anh, bọn buôn người thường cho trẻ con uống thuốc ngủ để dễ kiểm soát. Chứng kiến cảnh này, lòng anh trào dâng cơn phẫn nộ.

Bọn chúng quá độc ác! Những kẻ này đáng bị trừng trị thích đáng!

Để tránh hành động bất cẩn có thể khiến bọn chúng manh động, Lục Trầm quyết định tiếp tục quan sát. Nếu chỉ có hai tên, anh hoàn toàn tự tin có thể xử lý.

Dựa theo mùi thức ăn, anh lần theo dấu vết đến phòng bọn chúng. Cả hai đang ngồi ăn cơm, không có ai khác. Nhận thấy thời cơ thích hợp, Lục Trầm không do dự, lập tức bước vào.

Hai tên giật bắn người, quay phắt lại. Một tên trạc ba mươi tuổi tái mặt khi nhìn thấy Lục Trầm, chiếc đũa trong tay rơi xuống đất.

“Đại ca, đây là thằng nhặt giày của đứa trẻ.”

Kẻ được gọi là “đại ca” có gương mặt hung tợn, đôi mắt đỏ ngầu, toàn thân toát lên sát khí. Hắn trừng mắt nhìn Lục Trầm, giọng đầy đe dọa: “Chõ mũi vào chuyện của tao là muốn tìm chết!”

Vừa dứt lời, hắn lập tức vung dao, lưỡi dao sáng loáng chém thẳng xuống đầu Lục Trầm.

Lục Trầm phản ứng cực nhanh, nghiêng người tránh né, đồng thời vươn tay chộp lấy cổ tay cầm dao của đối phương rồi bẻ mạnh về phía sau. Một tiếng rắc giòn tan vang lên, gã kia hét lên đau đớn, con dao trên tay rơi leng keng xuống đất. Không để hắn có cơ hội phản kháng, Lục Trầm tung ngay một cú đấm mạnh mẽ vào mặt, khiến tên này ngã sấp xuống nền xi măng, bất tỉnh nhân sự.

Tên còn lại thấy vậy liền rút vội một con dao khác, lao đến tấn công.

Lục Trầm khẽ nheo mắt, né sang bên khiến nhát chém sượt qua trong gang tấc. Do mất đà, tên tội phạm loạng choạng lao về phía trước. Ngay khi hắn vừa quay người lại, một cú đá như trời giáng của Lục Trầm đã đập thẳng vào ngực, hất hắn văng mạnh vào bức tường phía sau. Hắn đau đến mức suýt nôn ra máu, đầu óc choáng váng, mắt hoa lên, còn chưa kịp định thần đã cảm thấy hai chân mềm nhũn, cả người vô lực ngã xuống.

Chỉ với vài chiêu, cả hai tên buôn người đã hoàn toàn mất khả năng chống cự.

Lục Trầm lạnh lùng cúi đầu nhìn chúng. Bọn này… đều là cặn bã xã hội! Cả đời anh căm ghét nhất chính là lũ buôn người vô lương tâm, hủy hoại bao gia đình, bao mảnh đời vô tội. Cơn giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt, anh chẳng buồn kiềm chế, cúi xuống nhặt chiếc ghế gỗ gần đó, không chút do dự giáng liên tiếp xuống người chúng.

“Aaa… xin tha mạng!”

“Đừng đánh nữa! Chúng tôi nói, nói hết!”

Hai tên tội phạm bị đánh đến mức toàn thân run rẩy, miệng không ngừng kêu gào. Chỉ đến khi thấy chúng sợ hãi đến tê liệt, Lục Trầm mới hừ lạnh, vứt ghế sang một bên rồi trầm giọng hỏi: “Khai đi! Đã bắt cóc bao nhiêu đứa trẻ? Chúng đang ở đâu?”

Tên đầu tiên run rẩy nói: “Chỉ… chỉ có hai đứa thôi! Đứa nhỏ hơn một tuổi là do chúng tôi lẻn vào nhà dân, nhân lúc cha mẹ nó ngủ say mà bế đi. Còn đứa hôm nay… là một thằng bé đang chơi một mình ngoài sân, chúng tôi cho nó viên kẹo có thuốc mê, chờ nó ngất rồi đem đi.”

Lục Trầm nheo mắt, giọng trầm xuống đầy nguy hiểm: “Các người cho thuốc mê vào kẹo? Có nguy hiểm đến tính mạng không?”

Tên kia vội vàng lắc đầu: “Không! Không đâu! Chúng tôi chỉ dùng liều nhẹ, chỉ khiến bọn trẻ ngủ một lát thôi. Một lúc nữa là tỉnh lại!”

“Vậy thì tốt, nếu không… hai người cũng đừng mong sống sót.”

Hai tên run rẩy cúi đầu, không dám hé răng thêm một lời nào.

Lục Trầm tiếp tục tra hỏi, ép chúng khai sạch mọi chuyện. Hóa ra cả hai đều là tội phạm bị truy nã ở thành phố khác, vì không còn chỗ dung thân nên phải trốn sang đây. Ban đầu chúng chỉ định nằm im đợi qua Tết rồi tìm đường rời đi, nhưng hết sạch tiền nên mới liều mạng làm vài vụ kiếm sống.

Bọn chúng định bắt cóc trẻ sơ sinh trong bệnh viện, nhưng bảo vệ ở đây quá nghiêm ngặt, vừa ra tay đã bị y tá phát hiện, suýt nữa bị tóm. Sợ bị bắt nên chúng đành ẩn náu trong một nhà máy bỏ hoang, chờ thời cơ. Tuy nhiên, cơn đói và túng quẫn khiến chúng không nhịn được nữa, tiếp tục gây án.

Nghe xong, Lục Trầm hít sâu một hơi để kiềm chế cơn giận. Anh trầm giọng ra lệnh: “Đứng dậy, đi theo tôi.”

Một tên sợ hãi lắp bắp hỏi: “Đ… đi đâu?”

“Đến đồn công an.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK