• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Em đã nói rồi, em đọc rất nhiều sách y, hơn nữa còn có hiểu biết sâu về y học cổ truyền. Trong năm tháng tới, em sẽ học thêm để chuẩn bị cho kỳ thi, chắc chắn không thành vấn đề." Cô nói bằng giọng đầy tự tin.

Lục Trầm bán tín bán nghi. Anh nhớ lại lần trước, cô đã chữa bệnh cho Tiểu Bảo và giải thích rằng mình biết cách chữa trị.

Khi đó, anh không tin. Nếu chỉ đọc vài cuốn sách mà có thể chữa bệnh, thì làm bác sĩ chẳng còn gì khó khăn nữa.

Nhưng bây giờ, cô lại đi hỏi về chuyện thi chứng chỉ hành nghề, có vẻ như đây không phải là lời nói đùa.

Anh trầm ngâm một lát rồi hỏi: "Em chắc chắn làm được không?"

"Chắc chắn. Không tin thì anh cứ đợi đi, tháng Năm năm sau em nhất định sẽ lấy được chứng chỉ."

Trương Mỹ Phượng cũng đồng tình: "Lục doanh trưởng, anh phải tin Tiểu Tần. Cô ấy nhất định thi đỗ."

Thấy Lục Trầm vẫn còn nghi ngờ, cô liền kể lại một loạt chuyện khiến anh phải suy nghĩ.

"Lần trước, Tiểu Tần chẩn đoán cho Tiểu Bảo là bị cam tích. Sau đó, vị lão thần y kia cũng nói y hệt như cô ấy, thậm chí phương thuốc kê ra cũng giống hệt nhau."

"Chỉ sau hai lần uống thuốc, Tiểu Bảo đã hết sưng nướu ngay."

"Hôm qua, Tiểu Bảo bị kinh sợ, cũng là Tiểu Tần dạy tôi cách xoa huyệt để chữa khỏi."

"Chưa hết đâu! Lúc chúng tôi lên xe hôm nay, có một đứa bé khoảng bốn, năm tuổi đang ăn táo thì bị mắc nghẹn trong cổ họng. Mẹ đứa bé làm đủ cách cũng không lấy ra được."

"Cuối cùng, đứa bé lả đi, chỉ còn thoi thóp."

"Tiểu Tần bế nó lên, vỗ hai cái, miếng táo liền bật ra, cứu đứa bé một mạng! Người bán vé xe còn giữ cô ấy lại để hỏi cách sơ cứu nữa đấy!"

Cô nói đến đây thì cười tươi: "Lúc đó cậu không có mặt, nên không thấy thôi. Thật sự, tôi cảm thấy rất tự hào về cô ấy."

Lục Trầm tin Trương Mỹ Phượng không nói dối. Nhưng điều anh không thể chấp nhận nổi là việc Tần Chiêu Chiêu như biến thành một người hoàn toàn khác.

Không chỉ tính cách thay đổi, ngay cả hành động, cách nói chuyện cũng chẳng còn giống trước kia.

Giờ cô còn có cả khả năng chữa bệnh cho người khác? Rốt cuộc, trên người cô còn bao nhiêu bí mật mà anh chưa biết?

Càng hiểu về cô, anh lại càng cảm thấy bị cuốn hút.

Nhìn vẻ ngờ vực trong mắt anh, Tần Chiêu Chiêu có chút đồng cảm. Chuyện này, quả thực không dễ dàng để chấp nhận ngay được.

Cô thản nhiên nói:

“Chị dâu à, chị có nói thêm thì anh ấy cũng chẳng tin đâu.”

Bất ngờ, giọng Lục Trầm đầy chắc chắn vang lên:

“Tin tưởng, anh tin em. Em nhất định sẽ làm được.”

Hai người vừa mới làm lành, anh không muốn vì chuyện này mà lại khiến cô khó chịu, cũng không muốn để cô có ấn tượng xấu về mình.

Tần Chiêu Chiêu nhìn anh, đôi mắt ánh lên vẻ nghi hoặc. Cô như không tin, nhưng lại cố ý tỏ ra tin tưởng:

“Anh nói thật không?”

“Đương nhiên rồi.” Lục Trầm gật đầu, giọng điềm tĩnh. “Mặc dù anh cảm thấy việc chỉ đọc vài quyển sách y học mà có thể trở thành bác sĩ thì hơi khó tin. Nhưng trên đời này, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Biết đâu em chính là thiên tài? Anh ủng hộ em.”

Tần Chiêu Chiêu không nhịn được mà cong môi. Cô biết rõ sự tin tưởng này phần lớn là giả vờ, nhưng việc anh để tâm đến cảm xúc của cô cũng đủ khiến cô hài lòng.

“Thế thì tạm được.”

Ngồi phía sau, Trương Mỹ Phượng cũng mỉm cười. Nhìn hai người cuối cùng cũng trở lại bình thường, cô mới thật sự yên tâm.

Chiếc xe Jeep chạy êm trên đường. Dù thỉnh thoảng vẫn xóc nảy nhưng so với xe buýt công cộng thì đã dễ chịu hơn rất nhiều. Nếu là xe buýt, chắc cô đã bị xóc đến mức phổi cũng muốn rơi ra ngoài.

Không khí trong xe dần trở nên nhẹ nhàng. Trương Mỹ Phượng cũng tham gia vào cuộc trò chuyện.

Chủ đề xoay quanh người phụ nữ mà họ gặp trên xe buýt lúc đến đây.

Trương Mỹ Phượng vẫn cảm thấy khó chịu.

“Chị chưa từng đi nhiều nơi, nhưng cũng chưa bao giờ gặp ai vô lý như thế. Ngay cả Lý Kiều Kiều trong khu gia đình cũng còn có lý lẽ hơn cô ta.”

Tần Chiêu Chiêu chỉ mỉm cười, không quá để tâm. Kiểu người như thế, kiếp trước cô đã thấy quá nhiều.

Mặc dù cô chưa trực tiếp trải qua, nhưng trên mạng xã hội, những chuyện tương tự không hề hiếm.

Ví dụ như có người già bị ngã, được người tốt bụng giúp đỡ, nhưng sau đó lại quay ra đổ tội cho người ta. Đến mức có vị thẩm phán nổi tiếng từng nói một câu gây tranh cãi: "Không phải anh đẩy ngã, tại sao lại đỡ dậy?" khiến người giúp đỡ phải bồi thường một số tiền lớn.

Câu nói ấy đã làm nhiều người mất niềm tin, khiến họ sợ hãi không dám làm việc tốt nữa.

Những chuyện như vậy không hề hiếm gặp, vì thế cô mới có thể bình thản, chẳng hề bất ngờ.

Trương Mỹ Phượng quay sang nhìn cô:

“Tiểu Tần, em không tức giận sao?”

“Giận với loại người như vậy thật không cần thiết.” Tần Chiêu Chiêu cười nhạt. “Bây giờ nhìn thì thấy cô ta sống yên ổn, nhưng sớm muộn gì cũng có ngày cô ta gặp quả báo thôi. Chỉ là vấn đề thời gian.”

Lục Trầm nghe vậy, lặng lẽ liếc nhìn cô.

Nếu là trước đây, chẳng phải cô đã sớm mắng chửi cả mười tám đời tổ tông của người phụ nữ kia rồi sao?

Vậy mà bây giờ, cô lại có thể bình tĩnh nói ra những lời tràn đầy lý lẽ như vậy.

Trước đây, anh luôn hối hận vì đã quá xúc động mà cưới cô. Ngày nào anh cũng chỉ nghĩ làm sao để thoát khỏi cô, làm sao để ly hôn.

Thậm chí, anh suýt chút nữa đã làm thật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK