Mục lục
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giá như cô ta biết trước Thúy Thúy là người như thế này, thà có đánh chết cũng không để em trai cưới cô ta về. Đây đâu phải lấy vợ, là rước một con hổ về nhà thì đúng hơn.

Cô ta nghiến răng, cố giữ bình tĩnh, nhưng lời nói của Thúy Thúy lại như từng lưỡi dao đâm thẳng vào lòng tự trọng của cô ta:

"Em... em đúng là đồ chanh chua!"

Thúy Thúy cười nhạt, nhướng mày đầy khiêu khích:

"Tôi chanh chua? Chị thì cao quý chắc? Nếu chị tốt đẹp thật, người ta đã không bỏ chị rồi!

Tự mình không giữ nổi hôn nhân còn suốt ngày về nhà mẹ đẻ ra vẻ ta đây, mặt mũi đâu mà lên mặt dạy dỗ tôi?

Ngay từ đầu, nếu chị không hứa tìm việc ổn định cho tôi, tôi đã chẳng thèm gả vào nhà này!

Nói thẳng ra, người xấu xa nhất chính là chị!

Bây giờ tôi phải sống khổ sở như thế này, tất cả đều là do chị!"

Mặt Giang Tâm Liên trắng bệch, những ánh mắt xung quanh càng khiến cô ta cảm thấy nhục nhã. Trước giờ cô ta luôn giữ thể diện, chưa từng cãi nhau với ai ở nơi đông người, vậy mà hôm nay lại bị vợ của em trai sỉ nhục ngay trước mặt bao nhiêu người.

Cô ta giơ tay chỉ vào Thúy Thúy, tức đến nghẹn lời:

"Em... em..."

Thúy Thúy cười khẩy, ánh mắt đầy thách thức:

"Em làm sao? Chị cứng họng rồi hả?"

Giang Tâm Liên không còn chịu nổi nữa. Cô ta không muốn dính vào chuyện của gia đình này nữa, thật sự quá mệt mỏi. Cô ta đã hy sinh quá nhiều, cuối cùng đổi lại được gì?

Cô ta quay sang nhìn mẹ mình, giọng chua xót:

"Mẹ thấy chưa? Đây là cô con dâu tốt mà mẹ vẫn khen ngợi đấy! Con đã cố gắng hết sức vì cái nhà này, nhưng cuối cùng có ai coi con ra gì đâu? Con làm tất cả vì cái gì chứ?"

Mẹ Giang tuy cũng giận, nhưng vẫn giữ bình tĩnh. Bà ta hiểu, nhà mình đã thất hứa trước, nếu rơi vào hoàn cảnh của Thúy Thúy, ai mà chẳng tức giận? Vậy nên dù cô ta có làm loạn thế nào, bà ta cũng nhịn.

Nhưng Giang Tâm Liên và Thúy Thúy cãi nhau ngay giữa nhà, nếu Thúy Thúy giận mà bỏ đi thì chẳng phải số tiền bà ta chi cho Giang Hạo sẽ đổ sông đổ biển sao?

Bà ta vội vàng kéo tay con gái, nhẹ giọng an ủi:

"Đều là người một nhà, Thúy Thúy cũng chỉ tức giận nên nói vậy thôi. Tính nó thế, ngoài miệng dữ dằn vậy chứ không có ý gì xấu đâu.

Con là chị dâu, rộng lượng một chút, đừng chấp làm gì. Có chuyện gì thì vào nhà nói, đừng để hàng xóm xung quanh cười chê."

Nói xong, bà ta quay sang đám người đang đứng xem, trừng mắt:

"Còn gì đáng xem nữa? Không có chuyện gì hết, về đi!"

Bà ta dứt khoát đuổi hết người ngoài, đóng sầm cửa lại.

Thúy Thúy thấy mẹ chồng bênh vực mình, lại thêm việc đã thắng trận cãi vã nên trong lòng cũng nguôi ngoai phần nào, không làm ầm lên nữa.

Mẹ Giang đi đến bên cạnh cô ta, giọng mềm mỏng hơn hẳn:

"Thúy Thúy này, con bớt nóng tính một chút đi. Tính cách như pháo hoa thế này, hở chút là bùng nổ, cũng chẳng tốt đâu..."

"Chị con đã hứa sẽ tìm việc làm cho con rồi, cứ kiên nhẫn đợi thêm một chút đi."

Thúy Thúy khoanh tay trước ngực, cười nhạt:

"Chị ấy hứa giúp tìm việc, nhưng một tuần trôi qua rồi mà chẳng thấy động tĩnh gì! Mấy người cứ hết lần này đến lần khác lừa tôi! Tôi nói cho mà biết, tôi chịu hết nổi rồi!"

Mẹ Giang thở dài, trong lòng cũng khó chịu chẳng kém gì con dâu.

Gốc rễ của mọi vấn đề đều xoay quanh chuyện công việc.

Chỉ cần lo liệu xong việc này, trong nhà sẽ yên ổn trở lại.

Thật ra, bà ta cũng rất bực bội. Giang Tâm Liên đã hứa sẽ nhờ Lục Phi giúp, nhưng bao nhiêu ngày qua chẳng có tin tức gì. Ai mà chẳng mất kiên nhẫn chứ?

Nhưng bà ta không trách Thúy Thúy, mà trách Giang Tâm Liên không để tâm đến việc này.

Bà ta lau nước mắt, quay sang con gái:

"Tâm Liên, mẹ cầu xin con đấy có được không? Con mau nhờ Lục Phi giúp đi! Nó có quan hệ rộng, tìm một công việc cho em dâu con cũng không khó. Nếu không, nhà chúng ta sắp tan mất rồi!"

Giang Tâm Liên nhìn thấy mẹ khóc, lòng lại mềm nhũn.

Người khó xử nhất chính là bà.

Cô ta hít sâu một hơi, giọng điệu dịu xuống:

"Con vừa từ nhà Lục Phi về đây. Con đã nhờ anh ấy giúp, anh ấy đồng ý rồi. Thế nên mọi người đừng lo lắng, kiên nhẫn chờ vài ngày nữa sẽ có tin thôi."

Mẹ Giang nghe xong, mặt mày liền giãn ra, vội vàng nắm tay Thúy Thúy:

"Thúy Thúy, con nghe thấy chưa? Chị con đã nói là công việc sắp xong rồi. Bây giờ con có thể yên tâm chưa?"

Thúy Thúy không tỏ ra vui vẻ chút nào, giọng nói vẫn đầy châm chọc:

"Nói thì dễ! Khi nào tôi có việc làm thì tôi mới tin! Tôi không còn tin mấy người nữa đâu. Nhưng thôi, tôi sẽ tin thêm một lần này nữa. Cùng lắm là trong vòng một tuần, nếu không xong thì tôi sẽ lập tức ly hôn với Giang Hạo! Cả sính lễ lẫn trang sức, tôi sẽ không trả lại thứ gì hết!"

Nói xong, cô ả quay người đi thẳng vào nhà.

Giang Tâm Liên chỉ biết nhìn theo bóng lưng em dâu, trong lòng đầy bất lực.

Mẹ Giang vội vàng kéo tay cô ta, nhẹ giọng khuyên nhủ:

"Con đừng chấp với nó làm gì. Nó còn trẻ, tính tình nóng nảy, nói ra cho hả giận thôi. Đợi chút là quên ngay ấy mà."

Giang Tâm Liên cười nhạt.

Cô ta còn lạ gì tính cách của Thúy Thúy?

Mẹ cô ta không phải không hiểu, chẳng qua là đang bênh vực em dâu để giữ hòa khí trong nhà mà thôi.

Cô ta không muốn nói thêm gì nữa, chỉ nhàn nhạt đáp:

"Mẹ, con về trước đây."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK