Mục lục
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Chiêu Chiêu thả tay ra, giọng điềm nhiên: "Tốt. Nhớ ghi rõ lý do thực sự của số tiền này, đồng thời sử dụng hóa đơn chính thức của đơn vị nữa."

Hắn hơi biến sắc, nhưng rồi cũng miễn cưỡng gật đầu: "Được, tôi viết. Nhưng nhớ đấy, việc này chỉ hai ta biết, không thể để ai khác nghe thấy."

Tần Chiêu Chiêu vẫn giữ nụ cười nhẹ: "Anh cứ làm đúng luật là được, ai biết hay không đâu quan trọng nữa."

Hắn cắn răng, mở ngăn kéo lấy một tờ hóa đơn chính thức, ghi đầy đủ thông tin, đóng dấu cẩn thận rồi mới đưa cho cô.

Cô xem xét kỹ lưỡng, trên hóa đơn có đầy đủ chữ ký, dấu xác nhận, cùng tên người thực hiện: Vương Lệ.

"Giờ đã đáp ứng tiêu chuẩn của cô chưa?" Vương Lệ hỏi, giọng hơi khó chịu.

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười, giọng vẫn nhẹ nhàng như trước: "Hóa đơn rất đúng quy cách."

"Vậy thì tốt." Hắn cười cợt, vươn tay định cầm lấy tiền trên bàn.

Nhưng ngay lúc đó, Tần Chiêu Chiêu bất ngờ giữ lại, sắc mặt lạnh hẳn đi.

Sự thay đổi thái độ đột ngột của cô khiến Vương Lệ sững người, bàn tay cứng đờ giữa không trung.

"Cô làm gì vậy? Tôi đã đưa hóa đơn rồi, số tiền này phải thuộc về tôi chứ!" Vương Lệ gắt lên, cố giữ vẻ bình tĩnh nhưng trong giọng nói đã có chút hoảng loạn.

Tần Chiêu Chiêu nhìn hắn, đôi mắt sắc bén không còn vẻ ngây thơ như trước. Cô lạnh lùng hỏi: "Chứng chỉ của tôi vốn dĩ không hề bị mất, đúng không?"

Câu hỏi của cô như một nhát dao đâm thẳng vào bí mật mà hắn cố giấu. Vương Lệ có dự cảm chẳng lành, ánh mắt hắn lảng tránh. "Cô... cô nói gì vậy?" Hắn giả vờ ngây ngô, nhưng sự căng thẳng đã hiện rõ.

Tần Chiêu Chiêu chẳng buồn dài dòng, cô chậm rãi nói: "Đừng giả vờ nữa. Việc anh làm thế nào, giấy tờ đã ghi rõ."

Vương Lệ nuốt khan, trong đầu xoay chuyển đủ cách chối cãi, nhưng cô không cho hắn cơ hội mở miệng. "Chứng chỉ của tôi vẫn luôn ở trong tay anh. Anh nói nó bị mất, nhưng thực ra anh đã giấu nó đi để đòi tiền. Tôi nói có đúng không?"

Lần này, Vương Lệ hoàn toàn sững người. Hắn không ngờ cô lại nhìn thấu mọi chuyện nhanh như vậy. Cô thậm chí còn chủ động đưa tiền, hóa ra tất cả chỉ để gài bẫy. Hắn hối hận nhưng đã quá muộn, giờ phút này chẳng khác nào con cá mắc lưới, giãy giụa thế nào cũng không thoát.

Vốn định tiếp tục biện minh, nhưng Tần Chiêu Chiêu đã lạnh nhạt nói tiếp: "Anh muốn tự mình đưa chứng chỉ ra đây, hay để tôi cầm tờ hóa đơn này lên gặp lãnh đạo Sở Y Tế để họ đến tìm anh?"

Câu nói của cô khiến Vương Lệ toát mồ hôi lạnh. Hắn biết nếu tờ hóa đơn kia đến tay lãnh đạo, công việc của hắn coi như xong. Chưa kể, chuyện này mà lan ra, hắn e rằng chẳng còn mặt mũi nào để tiếp tục sống ở đây.

Trong cơn hoảng loạn, hắn liều lĩnh nhào tới, định giật lấy tờ hóa đơn từ tay cô. Nhưng Tần Chiêu Chiêu đã chuẩn bị từ trước, nhanh chóng lùi lại vài bước, đứng ngay sát cửa văn phòng, tay đặt lên tay nắm cửa.

"Nếu anh dám tiến thêm một bước, tôi sẽ mở cửa. Khi đó, không chỉ lãnh đạo mà tất cả nhân viên trong sở đều sẽ biết chuyện này."

Vương Lệ lập tức khựng lại, vẻ mặt hắn biến đổi liên tục, từ hung hăng sang hoảng hốt, rồi cuối cùng là bất lực. "Cô đừng kích động, có gì từ từ nói."

Thấy hắn đã chịu xuống nước, Tần Chiêu Chiêu ung dung bỏ tờ hóa đơn vào túi, giọng điệu bình thản nhưng không kém phần uy hiếp: "Được rồi, giờ thì nói đi, chứng chỉ hành nghề của tôi đâu?"

Vương Lệ hiểu rằng không thể che giấu thêm nữa, hắn thở dài một hơi, cố gắng lấy lại bình tĩnh. "Cô nói đúng... chứng chỉ của cô không mất. Trước đó nó bị gửi nhầm xuống cấp huyện, có người trùng tên nhận nhầm, tôi phải mất công lấy lại cho cô." Thấy cô vẫn im lặng, hắn vội thề độc, "Nếu tôi nói dối, tôi không có con nối dõi."

Tần Chiêu Chiêu nhìn hắn, ánh mắt vẫn sắc như dao. "Anh lấy về rồi nhưng không trả ngay, mà lại tìm cách moi tiền từ tôi."

Vương Lệ cúi gằm mặt, không chối cãi được nữa. "Ban đầu tôi không định làm vậy…" Hắn thở dài, giọng điệu lộ ra sự bất lực. "Tôi vào làm ở Sở Y Tế chưa bao lâu, vị trí này là nhờ cha mẹ tôi chạy vạy xin cho. Họ tốn rất nhiều tiền, bảo tôi phải biết cách tận dụng cơ hội kiếm thêm. Nhưng lương tôi chỉ có 30 đồng một tháng, mà tôi sắp kết hôn, gia đình lại đông con, thực sự rất túng thiếu… Tôi thấy cô sống ở khu quân đội, nghĩ rằng gia đình cô chắc dư dả, nên mới có ý định này… Tôi biết tôi sai rồi. Đây là lần đầu tôi làm chuyện như vậy, xin cô đừng nói với lãnh đạo, cho tôi một cơ hội sửa sai."

Tần Chiêu Chiêu im lặng nhìn hắn. Một người trẻ tuổi, vừa non nớt vừa dễ sa ngã khi bước chân vào xã hội. Cô vốn định tố cáo hắn, nhưng giờ đây, sau khi nghe hắn nói, cô bỗng thấy chần chừ.

"Anh nói thật chứ?" Cô hỏi, giọng vẫn không có nhiều cảm xúc.

"Chỉ cần tôi nói dối, ra đường bị xe đụng chết!" Vương Lệ thề độc.

Tần Chiêu Chiêu không khỏi bất ngờ. Hắn dám thề như vậy, chứng tỏ hắn thực sự hối hận. Cô trầm ngâm một lúc rồi nói: "Được, tôi sẽ tạm tin anh. Đưa chứng chỉ của tôi đây, tôi sẽ cho anh một cơ hội."

Vương Lệ mở to mắt, không dám tin cô lại tha thứ dễ dàng như vậy. "Cô thực sự cho tôi cơ hội? Không đi tố cáo tôi sao?" Hắn dè dặt hỏi lại, như sợ đây chỉ là cái bẫy khác.

"Phải, tôi sẽ giữ kín chuyện này," cô khẽ gật đầu.

Lần này, Vương Lệ mới thở phào, vội vã mở ngăn kéo, lấy ra một chiếc chìa khóa rồi cúi xuống mở tủ bên dưới. Một lát sau, hắn lấy ra chứng chỉ hành nghề, hai tay đưa cho cô: "Đây, giấy phép hành nghề của cô."

Tần Chiêu Chiêu nhận lấy, kiểm tra kỹ một lượt, xác nhận đúng là của mình rồi mới cất vào túi. Sau đó, cô lấy ra tờ hóa đơn Vương Lệ đã viết ban nãy.

Thấy tờ giấy trong tay cô, Vương Lệ lập tức căng thẳng. Chỉ chút nữa thôi, cuộc đời hắn suýt nữa đã hủy hoại vì tờ biên lai này. Giờ hắn chỉ mong cô giữ lời mà hủy nó đi.

Hắn vừa định vươn tay lấy lại thì Tần Chiêu Chiêu rút tay về, nhìn hắn nói: "Anh còn trẻ, đừng dễ dàng phạm sai lầm. Vẫn nên làm việc nghiêm túc, sống cho thật đường hoàng."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK