"Con chưa học y, để con chữa thì chẳng phải càng chết nhanh hơn sao? Thím không đồng ý!"
Vợ Trưởng phòng Tôn kiên quyết phản đối, ánh mắt đầy hoảng loạn.
Trưởng phòng Tôn tuy cũng không quá tin tưởng vào y thuật của Tần Chiêu Chiêu, nhưng ông hiểu rõ nhà chồng cô có đủ khả năng giúp cô lấy được chứng chỉ hành nghề y và sắp xếp vào bệnh viện quân khu. Nếu hoàn toàn không biết gì về y học, sao có thể được nhận vào làm việc ở một nơi như thế?
Quan trọng hơn, sắc mặt con trai ông đã tái nhợt, hơi thở mong manh. Bác sĩ từng nói, người động kinh có nguy cơ tử vong rất cao, nếu không cấp cứu kịp thời, hậu quả chỉ có thể là mất mạng.
Ông không thể do dự thêm nữa. Dù có là liều mạng thử một lần, vẫn còn hơn khoanh tay đứng nhìn con trai chết trước mặt mình.
"Bà mau buông tay ra, để Chiêu Chiêu cứu người!"
"Nhưng mà..."
"Không có nhưng nhị gì hết! Chậm trễ nữa thì con trai chúng ta thực sự không còn cơ hội đâu!" Trưởng phòng Tôn sốt ruột quát lớn, thậm chí còn gạt tay vợ ra.
Vợ ông không còn chủ ý nữa, chỉ biết ôm mặt khóc nức nở.
Thoát khỏi sự cản trở, Tần Chiêu Chiêu lập tức bắt tay vào cứu chữa.
Trong sân nhà Trưởng phòng Tôn, đám đông đã tụ tập lại từ lúc nào.
Tiếng khóc của vợ ông khiến nhiều người vây đến xem, rồi khi phát hiện Đại Quân đang trong cơn nguy kịch, những tiếng xì xào bàn tán bắt đầu nổi lên.
"Trưởng phòng Tôn hồ đồ quá! Sao lại để con bé đó chữa bệnh? Đáng lẽ phải đưa đi bệnh viện mới đúng!"
"Đúng thế! Ai đời lại giao mạng sống cho một người không phải bác sĩ chính quy chứ? Đại Quân lần này khó mà qua khỏi rồi."
"Nhỡ mà chết thật, chẳng phải bị khép vào tội hành nghề y trái phép sao?"
"Cô ấy có chứng chỉ hành nghề mà, không phải y học lậu đâu."
"Chứng chỉ hành nghề y á? Mới học chưa hết cấp hai thì lấy đâu ra chứ? Chắc chắn là do nhà chồng quyền thế lo liệu rồi!"
"Đại Quân thật đáng thương, đầu năm mới đã gặp chuyện thế này..."
"Thôi nào, biết đâu cô ấy thực sự có bản lĩnh thì sao?"
"Xì, ngay chính bà cũng không tin nổi lời mình vừa nói đâu."
Tiếng bàn tán không ngừng vang lên, nhưng Tần Chiêu Chiêu không để tâm.
Cô cẩn thận châm cứu, ấn huyệt cho Đại Quân. Những động tác thuần thục, dứt khoát, không hề do dự.
Dù không quay đầu lại, cô vẫn nhận ra giọng nói vừa rồi thuộc về bà cụ Lý – một người nổi tiếng lắm chuyện, từng không ít lần tống tiền nhà Trưởng phòng Tôn. Nếu hôm nay cô thất bại, e rằng miệng lưỡi thiên hạ sẽ không để cô yên.
Nhưng dù thế nào đi nữa, Đại Quân vẫn còn cơ hội cứu sống. Trước mạng người, cô không thể làm ngơ.
Bỗng, ngón tay của Đại Quân khẽ động.
Trưởng phòng Tôn – người vẫn luôn nắm chặt tay con trai, gần như reo lên:
"Ngón tay Đại Quân cử động rồi! Chiêu Chiêu, con mau xem lại đi!"
Tần Chiêu Chiêu lập tức bắt mạch.
Mạch đập đã có lực hơn, hơi thở cũng dần ổn định. Trái tim cô, vốn căng như dây đàn, cuối cùng cũng thả lỏng.
Vợ Trưởng phòng Tôn vừa khóc vừa lay gọi con trai: "Đại Quân, con mau tỉnh lại đi!"
Dường như nghe thấy tiếng gọi của mẹ, hàng mi của Đại Quân khẽ run, rồi từ từ mở mắt.
Xung quanh toàn những gương mặt quen thuộc. Ánh mắt hắn dừng lại trên gương mặt lo lắng của mẹ, giọng yếu ớt:
"Mẹ… Con làm sao vậy?"
"Con trai mẹ! Con làm mẹ sợ muốn chết! Mẹ suýt nữa không được gặp lại con rồi!"
Vợ Trưởng phòng Tôn khóc òa lên, nhưng lần này là vì mừng rỡ.
Tần Chiêu Chiêu nhẹ nhàng hỏi: "Đại Quân, anh thấy thế nào? Có chỗ nào khó chịu không?"
Đại Quân vẫn còn chút mơ hồ, một lúc sau mới chậm rãi đáp:
"Mệt… Cả người không còn chút sức lực nào."
"Đó là do lúc động kinh, các cơ bắp đều co cứng. Giờ anh đã thả lỏng, cảm giác kiệt sức là bình thường. Nghỉ ngơi một chút sẽ ổn thôi."
Nói xong, cô lần lượt rút hết kim châm ra khỏi cơ thể hắn.
Vợ Trưởng phòng Tôn nhìn cảnh này mà không giấu nổi sự kinh ngạc.
Bà không ngờ rằng Tần Chiêu Chiêu thực sự có bản lĩnh cứu con trai mình từ cõi chết trở về.
Trong giây phút xúc động, bà không còn để ý đến tuổi tác hay địa vị của mình nữa.
Bà lao tới nắm lấy tay Tần Chiêu Chiêu, rồi bất ngờ quỳ xuống ngay trước mặt cô.
"Hai tay con đã cứu mạng con trai bác! Bác không biết lấy gì báo đáp, chỉ có thể dập đầu cảm tạ con!"
Lễ lớn như vậy, Tần Chiêu Chiêu vừa lúng túng vừa bất đắc dĩ.
Cô vội vàng cúi xuống, nhẹ nhàng đỡ vợ Trưởng phòng Tôn dậy.
"Thím ơi, không được như vậy đâu ạ. Phải là con cảm ơn thím và chú Tôn mới đúng. Nếu hai người không tin tưởng con, không cho con chữa trị thì con cũng chẳng thể cứu được anh Đại Quân. Thím và chú mới là người đã cứu anh ấy."
Vợ Trưởng phòng Tôn nắm chặt tay cô, nước mắt vẫn chưa khô, giọng nghẹn ngào: "Chiêu Chiêu, con đã cứu mạng Đại Quân rồi. Chú thím mang ơn con suốt đời! Lời nói bây giờ cũng chẳng có ý nghĩa gì, sau này có việc gì cần giúp đỡ, con cứ nói, chú thím nhất định không từ chối!"
Tần Chiêu Chiêu bật cười nhẹ nhõm, gật đầu: "Vậy thì con nhớ kỹ lời chú thím nói rồi đấy nhé. Giờ chú đưa anh ấy về giường nghỉ ngơi đi, tiện thể nấu một bát canh gừng cho anh ấy uống, giúp xua tan hàn khí. Nghỉ ngơi một giấc là sẽ đỡ mệt hơn."
Những người xung quanh xôn xao bàn tán, không khí rộn ràng hơn hẳn.
Tất cả đều không ngờ tới kết cục này.
Ban đầu, ai nấy đều nghĩ rằng Đại Quân xong đời rồi. Chẳng ai tin Tần Chiêu Chiêu thực sự có bản lĩnh cứu người. Cô mới chỉ kết hôn chưa đến hai năm mà đã có được chứng chỉ hành nghề y, lại còn vào làm trong bệnh viện quân khu—có trời mới biết chứng chỉ ấy có phải do nhờ vả mà có hay không. Một người trước đây học chưa hết lớp bảy, suốt ngày gây chuyện, giờ bỗng nhiên lại đứng ra chữa bệnh cứu người? Nghĩ thế nào cũng thấy hoang đường!
Mọi người vốn dĩ chờ xem trò cười của cô, chờ xem cô sẽ lúng túng giải thích thế nào khi không thể cứu được Đại Quân. Nhưng cuối cùng, cảnh tượng mà họ mong đợi lại không hề xảy ra. Trước mắt bọn họ là một Đại Quân vẫn còn sống, dù cơ thể còn yếu nhưng rõ ràng đã thoát khỏi tình trạng nguy kịch.
Tình huống này đúng là quá hoang đường, nếu không tận mắt chứng kiến, có đánh chết họ cũng không tin nổi!
"Chiêu Chiêu đúng là thần y rồi! Không hổ danh có thể vào bệnh viện quân khu, đúng là có bản lĩnh thật sự!"
"Chậc chậc, đúng là người tài giỏi! Chờ lát nữa để Chiêu Chiêu xem cho tôi một chút!"
"Tôi bị đau chân lâu năm rồi, không biết Chiêu Chiêu có thể xem giúp không?"
"Chắc chắn rồi! Đến mạng người mà con bé còn cứu được thì mấy bệnh lặt vặt này có đáng gì!"
"Đúng thế! Tôi bị đau dạ dày nhiều năm, chút nữa cũng phải nhờ con bé xem cho."
Ngay lúc đó, một giọng nói chua ngoa vang lên:
"Bà Lý này, chẳng phải lúc nãy bà còn nói Chiêu Chiêu không có bản lĩnh sao? Sao giờ lại muốn nhờ nó khám bệnh cho bà rồi?"
Bà Lý lập tức trừng mắt, hất cằm phản bác: "Tôi có nói thế bao giờ? Đừng có bịa đặt! Nếu không có bản lĩnh thật, làm sao nó có thể vào bệnh viện quân khu làm bác sĩ được? Hừ!"
Những lời xầm xì bàn tán trước đó đều nghi ngờ khả năng của Tần Chiêu Chiêu, nhưng sau chuyện này, tất cả đã thay đổi. Ánh mắt mọi người nhìn cô lúc này tràn đầy sự kính nể xen lẫn hâm mộ.
Nhưng Tần Chiêu Chiêu không trách họ.
Nghi ngờ cũng là chuyện bình thường thôi.
Dù sao thì cô cũng không phải chủ nhân thực sự của cơ thể này. Linh hồn cô chỉ đang chiếm giữ thân xác của một người khác—một cô gái mới học đến lớp bảy đã bỏ dở, lại từng làm đủ chuyện hoang đường. Từ một kẻ vô dụng như vậy mà đột nhiên trở thành bác sĩ, lại còn vào được bệnh viện quân khu, bất cứ ai cũng sẽ nghi ngờ.
Trong khi đó, Tôn Đại Quân vẫn còn yếu, toàn thân mềm nhũn không thể tự đứng dậy. Trưởng phòng Tôn một mình không thể nâng nổi cậu con trai cao to lực lưỡng. Những người hàng xóm đang vây quanh xem náo nhiệt thấy vậy liền xúm lại giúp đỡ, cùng nhau khiêng Đại Quân vào nhà.