Bà cụ lập tức xua tay: "Đừng tìm nó ở nơi làm việc. Gia đình tôi phải rất vất vả mới nhờ người sắp xếp được công việc đó, các anh mặc đồng phục tới tìm, người ta sẽ dị nghị. Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Lý Cường nghiêm giọng: "Cháu gái bà, Tần Chiêu Chiêu, đã báo án. Hôm qua có người tung tin đồn thất thiệt về cô ấy trước cổng khu quân đội. Nhân chứng xác nhận người đó là Tạ Ái Phương. Chúng tôi đến để đưa cô ấy về đồn làm rõ sự việc."
Bà cụ ngây người, con dâu bà chưa từng nhắc đến chuyện này.
"Sao có thể như vậy? Có khi nào các anh nhầm không? Chẳng lẽ chỉ vì vài câu nói mà cũng bị công an mời đi à?"
Lý Cường nghiêm túc nói: "Chúng tôi có bằng chứng rõ ràng nên mới đến đây."
Bà cụ chép miệng: "Chuyện này chẳng phải chỉ là mấy lời đồn đại thôi sao? Ái Phương là thím của Chiêu Chiêu, nói dăm ba câu cũng bị gọi lên đồn công an à? Đây là chuyện trong nhà, có thể tự giải quyết mà, đâu cần làm lớn chuyện vậy?"
"Không được. Tần Chiêu Chiêu đã báo án và yêu cầu chúng tôi xử lý theo pháp luật. Việc lan truyền tin đồn gây tổn hại danh dự người khác không phải chuyện nhỏ. Nếu bị truy cứu trách nhiệm, Tạ Ái Phương có thể phải chịu hình phạt thích đáng. Nếu bà lo lắng, hãy nhanh chóng gọi cô ấy về. Chúng tôi sẽ đợi."
Bà cụ nhận thấy sự nghiêm trọng của vấn đề, bèn vội vàng gật đầu: "Được, tôi đi gọi nó về ngay. Các anh vào nhà ngồi chờ nhé."
Lý Cường khách sáo từ chối: "Không cần đâu, chúng tôi đợi ngoài sân là được."
Bà cụ hết cách, đành hớt hải rời đi.
…
Tạ Ái Phương hiện đang làm công nhân vệ sinh môi trường, công việc chính là quét dọn tuyến phố gần Sở Y Tế. Bà cụ chạy thẳng đến đó, tìm thấy con dâu mình.
Thấy mẹ chồng mồ hôi nhễ nhại, thở hổn hển, Tạ Ái Phương ngạc nhiên hỏi: "Mẹ, có chuyện gì vậy?"
Bà cụ gấp gáp: "Nhanh lên, về nhà ngay! Chuyện lớn rồi!"
Tạ Ái Phương càng khó hiểu: "Chuyện gì mà mẹ cuống lên thế?"
"Nhà mình có hai công an đến, họ bảo muốn đưa con lên đồn!"
Nghe vậy, Tạ Ái Phương tròn mắt: "Công an muốn đưa con đi? Con đâu có giết người hay phóng hỏa, tại sao lại đưa con lên đồn?"
Bà cụ sốt ruột kể: "Họ nói hôm qua có người tung tin đồn nhảm về Chiêu Chiêu ở cổng khu quân đội, nghi ngờ con là người làm chuyện đó. Mẹ nói không thể nào nhưng họ bảo có bằng chứng!"
Tạ Ái Phương giật mình, lòng hoang mang. Sao công an lại tìm ra nhanh như vậy?
Bà cụ nhìn con dâu, ánh mắt dần thay đổi, có chút nghi ngờ: "Ái Phương, thật sự là con sao? Con đã nói gì về Chiêu Chiêu mà để công an phải đích thân đến tận nhà bắt con? Họ còn nói nếu Chiêu Chiêu kiện, con có thể phải ngồi tù đấy!"
Tạ Ái Phương bực bội hất tay: "Nó định kiện con à? Mấy hôm trước con tận mắt thấy Chiêu Chiêu đứng trước cổng Sở Y Tế, tay trong tay với một gã trai trẻ. Chồng nó là quân nhân, thế mà ở nhà lại ong bướm với kẻ khác, con chỉ nói ra sự thật thôi! Nó tưởng có chồng làm lớn thì muốn làm gì cũng được sao?"
Bà cụ hoảng hốt: "Nhưng con nói ra thì có ích gì? Người ta là vợ chồng, chưa chắc đã như con nghĩ!"
Tạ Ái Phương hừ lạnh: "Chẳng cần biết thế nào, con chỉ muốn để nhà chồng nó biết bộ mặt thật của nó thôi! Từ ngày lấy chồng quyền thế, nó có coi ai ra gì đâu! Cả anh chị nó cũng thế, cứ nghĩ mình cao sang hơn người, lúc nào cũng tính toán thiệt hơn với nhà mình. Con tức lắm! Con chỉ muốn nó bị đuổi khỏi nhà chồng, để xem anh cả còn dám lên mặt với nhà mình nữa không!"
Bà cụ Tần nghe vậy thì trong lòng không khỏi khó chịu. Dù bà thiên vị nhà con trai thứ hai, nhưng cũng không đến mức mong muốn gia đình con trai cả bị đẩy đến cảnh nhục nhã như Tạ Ái Phương mong đợi. Nhìn con dâu hai ngang ngạnh như vậy, bà cụ bực bội nhưng cũng không dám nặng lời.
“Ái Phương, sao con có thể làm như thế được? Con nói là tận mắt nhìn thấy, nhưng mắt thấy chưa chắc đã là thật. Chiêu Chiêu dù không phải đứa dễ tính, nhưng cũng không đến mức làm chuyện đó giữa ban ngày ban mặt. Giờ nó báo công an rồi, nghĩa là con đã phạm pháp. Nếu bị kiện, con có thể phải vào tù, cả nhà này cũng mất mặt theo.”
“Đâu đến mức nghiêm trọng thế đâu mẹ. Công an chẳng qua chỉ dọa thôi. Con đâu có giết người hay phóng hỏa, làm gì có chuyện truyền bá tin đồn mà phải vào tù. Con không sợ gì cả, về nhà thôi.”
Nói xong, Tạ Ái Phương quay người bỏ đi.
Bà cụ Tần đứng đó, trong lòng rối ren. Đây là lần đầu tiên bà gặp phải chuyện như thế này, cũng không biết liệu ông chồng mình đã về nhà sau buổi dạo chiều hay chưa. Nếu công an thật sự đưa Tạ Ái Phương đi thì phải làm sao đây?
Bà lo lắng đề nghị: “Hay mình gọi Tần Thành về nhà?”
“Không cần, gọi anh ấy về cũng chẳng ích gì. Con tự lo được.” Tạ Ái Phương gằn giọng, vẻ ngang bướng vẫn không đổi.
Thấy con dâu thái độ cứng rắn, bà cụ cũng không muốn đôi co thêm, nói nhiều cũng chỉ khiến bản thân bực bội. Bà lẳng lặng theo con dâu về nhà.
Vừa bước vào sân, Tạ Ái Phương lập tức trông thấy hai cảnh sát cao lớn, lưng thẳng tắp, đồng phục gọn gàng đang đứng đợi. Lý Cường và Viên Đại Sơn vừa nhìn thấy bà ta đã nhận ra ngay, bởi gương mặt ấy giống hệt với bức chân dung nghi phạm mà họ có.
Tạ Ái Phương giữ vẻ mặt khó chịu, thản nhiên bước vào.
“Cô là Tạ Ái Phương?” Lý Cường hỏi.
“Đúng vậy. Mẹ chồng tôi nói Chiêu Chiêu đã tố cáo tôi, bảo rằng tôi tung tin đồn bôi nhọ danh dự nó. Tôi không nhận tội, ngược lại, tôi còn muốn kiện Chiêu Chiêu vu khống tôi đây.”
Lý Cường và Viên Đại Sơn liếc nhìn nhau, không ngạc nhiên trước thái độ này. Họ đã đoán trước bà ta sẽ không dễ dàng thừa nhận.
Viên Đại Sơn gương mặt nghiêm nghị, cất giọng lạnh lùng: “Có gì muốn nói thì đến đồn công an mà nói.”