Mục lục
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông ấy là người có lòng yêu nước sâu sắc, nay còn là thầy của cô. Với một phòng khám lớn như vậy, chắc chắn sẽ có đủ nhân lực và nguồn cung dược liệu. Trước mắt, cô có thể nhờ thầy giúp để giải quyết khó khăn này.

Tần Chiêu Chiêu nhẹ nhàng bước tới trước mặt cha mẹ chồng, ánh mắt kiên định, tự tin nói:

"Bố mẹ, chuyện thuốc trị cước đông lạnh cứ giao cho con. Con sẽ lo liệu ổn thỏa."

Lục Quốc An và Dư Hoa nhìn nhau, trong mắt đầy vẻ hoài nghi.

"Chiêu Chiêu, mẹ biết con muốn giúp Lục Trầm giảm bớt áp lực. Nhưng ngay cả bố con còn không lo được, con lấy đâu ra cách?" Dư Hoa khẽ thở dài. "Đừng lo, để bố mẹ tìm cách khác."

Tần Chiêu Chiêu ngồi xuống cạnh họ, cười dịu dàng:

"Mẹ, con đã nghe hết những gì bố mẹ nói rồi. Nhà máy không có nguyên liệu, làm sao sản xuất thuốc? Mà hiện tại, bố mẹ cũng chưa tìm ra giải pháp nào tốt hơn, đúng không? Vậy cứ để con thử một lần đi."

Thấy cô nói chắc nịch, Lục Quốc An bắt đầu dao động, bán tín bán nghi hỏi:

"Con thật sự có cách à?"

Tần Chiêu Chiêu gật đầu:

"Con từng đọc được một công thức làm thuốc trị cước đông lạnh trong sách y học cổ. Con biết cách điều chế, hoàn toàn có thể tự làm rồi gửi đến cho Lục Trầm."

Lục Quốc An nghe vậy, ánh mắt lập tức sáng lên:

"Con nói thật chứ? Con biết làm loại thuốc này sao?"

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười chắc chắn:

"Rất đơn giản, con làm được."

"Nhưng sư đoàn của Lục Trầm đóng quân ở vùng núi Đông Lăng, riêng doanh trại đã có 800 người. Nếu tính cả sư đoàn thì ít nhất cũng gần 10.000 người. Lượng thuốc cần sản xuất không hề nhỏ, dược liệu cần thiết cũng rất nhiều. Chúng ta lấy đâu ra nguyên liệu?"

Dư Hoa đột nhiên nhớ ra điều gì, ánh mắt sáng lên:

"Hôm nay Chiêu Chiêu vừa mới bái sư. Thầy của con bé tên Trọng Dương, một lão trung y rất nổi tiếng ở Hải Thị! Gia đình ông ấy ba đời làm nghề y, nhà có một phòng khám đông y lớn hai tầng, riêng tầng một đã rộng đến ba, bốn trăm mét vuông.

Một nơi như vậy chắc chắn không thiếu dược liệu! Nếu chúng ta nhờ, ông ấy nhất định sẽ giúp."

Lục Quốc An nhíu mày, có phần bất ngờ:

"Từ bao giờ con có thầy? Sao bố chưa từng nghe con nhắc tới Trọng Dương? Ông ấy có đáng tin không, hay lại là kẻ lừa đảo?"

Dư Hoa bật cười, kiên nhẫn giải thích:

"Hôm nay bọn con đến phòng khám đông y của ông ấy, thấy trên tường treo đầy cờ lưu niệm bệnh nhân tặng. Chiêu Chiêu còn cùng ông ấy cứu một người bị ngất xỉu ngay tại chỗ. Sau đó, ông ấy mời bọn con ăn cơm trưa, còn giới thiệu vài lão trung y khác nữa."

Nghe vậy, Lục Quốc An gật đầu nhưng vẫn thắc mắc:

"Vậy thì quả thực không phải người tầm thường. Nhưng rốt cuộc hai người quen nhau như thế nào?"

Tần Chiêu Chiêu kiên nhẫn kể lại mọi chuyện. Sau khi nghe xong, Lục Quốc An hoàn toàn yên tâm.

"Nếu đúng như con nói, ông ấy là người có tâm. Những người hết lòng vì dân vì nước thường không phải kẻ tầm thường. Sau này nhất định phải mời ông ấy tới nhà chơi, bố muốn gặp mặt."

Tần Chiêu Chiêu gật đầu:

"Không thành vấn đề đâu bố. Con tin bố với thầy chắc chắn sẽ rất hợp nhau."

Lục Quốc An trầm ngâm một lát, sau đó nói tiếp:

"Chuyện thuốc trị cước đông lạnh không chỉ riêng binh lính dưới quyền Lục Trầm cần, mà cả sư đoàn ở Đông Lăng cũng cần. Nếu đã làm, thì nên sản xuất nhiều hơn, để mỗi người đều có một lọ thuốc. Như vậy mới thực sự giúp được bọn họ."

Tần Chiêu Chiêu không do dự đáp:

"Con sẽ bàn với thầy về việc này. Chỉ cần có đủ nguyên liệu, đừng nói mười nghìn lọ, hai mươi hay ba mươi nghìn lọ cũng không thành vấn đề."

Lục Quốc An hài lòng gật đầu:

"Được! Việc này cứ để con lo. Cố gắng nói chuyện với thầy con cho tốt.

Về tiền mua dược liệu, mấy năm nay bố mẹ cũng dành dụm được hơn năm nghìn đồng. Bố mẹ sẽ đưa hết cho con để mua thuốc. Con xem có đủ không?"

Ở thời điểm này, năm nghìn đồng là một khoản tiền không nhỏ.

Tần Chiêu Chiêu chưa rõ giá cụ thể của dược liệu hiện tại, nhưng theo mức giá chung, cô đoán số tiền này có thể đủ để sản xuất khoảng mười nghìn lọ thuốc trị cước đông lạnh.

Ngay cả khi không đủ, cô vẫn còn khoản tiết kiệm của Lục Phi cùng với số tiền mà bố mẹ hai bên gửi khi biết cô mang thai, tổng cộng gần năm nghìn đồng.

Hiện tại, số tiền cô có trong tay cũng khoảng năm nghìn đồng nữa.

Cô không thể để bố mẹ chồng dốc hết tiền tiết kiệm trong khi bản thân không bỏ ra xu nào.

Cả nhà góp lại đã được gần mười nghìn đồng – một con số không hề nhỏ vào thời điểm ấy.

Tần Chiêu Chiêu quả quyết:

"Không đủ cũng không sao ạ. Con có một khoản tiết kiệm, cộng lại chắc chắn sẽ đủ."

Lục Quốc An hài lòng gật đầu. Cô con dâu này lúc nào cũng khiến ông an tâm, đúng là đáng tin cậy.

Sáng sớm hôm sau, Tần Chiêu Chiêu đã rời nhà, đi thẳng đến phòng khám Trọng Thị.

Giống như hôm qua, nơi này vẫn đông đúc kẻ ra người vào.

Cô vừa bước vào sân thì bắt gặp Trọng Diệu Tổ – con trai của Trọng Dương.

Tối qua, hắn đã nghe bố nhắc đến chuyện nhận Tần Chiêu Chiêu làm đồ đệ. Nhưng thay vì khó chịu, hắn lại thấy vui mừng.

Điều này đồng nghĩa với việc cuối cùng bố hắn cũng tìm được người kế thừa, không cần ép hắn học y nữa.

Từ nhỏ, hắn đã không thích nghề này, chỉ vì áp lực từ gia đình nên mới miễn cưỡng theo học Đông y.

Thấy cô, Trọng Diệu Tổ lập tức nở nụ cười rạng rỡ, gọi:

"Đàn em, em đến rồi sao? Tìm bố anh à?"

Cách gọi ấy khiến Tần Chiêu Chiêu hơi ngượng, nhưng cô vẫn gật đầu, hỏi:

"Thầy có ở đây không ạ?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK