Mục lục
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Chiêu Chiêu nhíu mày. "Phải nói là duyên trời. Duyên phận đến thì cản cũng không nổi. Chàng trai nhà họ Lục lái xe đâm vào cháu gái tôi, từ đó hai người mới quen nhau. Đúng là duyên do va chạm mà thành."

Những lời của người bán vé khiến cô nhớ lại chuyện hôm Lục Dao cưới, anh cả lái xe đưa ông bà ngoại về, trên đường về vô tình đụng phải một cô gái. Không ngờ cô gái đó lại chính là Vinh Xuân Mai!

Chuyện này thật kỳ lạ.

Cô cau mày hỏi tiếp: "Cô nói họ sắp kết hôn, có thật không? Chuyện tốt như vậy, sao tôi không nghe nhà họ Lục có động tĩnh gì?"

Người bán vé hạ giọng, vẻ mặt có chút đắc ý: "Tất nhiên là thật. Nói cho em gái biết nhưng đừng để lộ ra nhé. Cháu gái tôi đang mang thai."

Lời này như một tiếng sét giáng xuống, khiến Tần Chiêu Chiêu kinh ngạc tột độ.

Chuyện này… không thể nào!

Anh cả cô tuyệt đối không phải người tùy tiện như thế. Nếu thực sự có chuyện như vậy, anh ấy không thể nào giấu cả gia đình đến tận bây giờ.

Chắc chắn còn có uẩn khúc.

Vinh Xuân Mai là người có thể làm mọi thứ để đạt được mục đích.

Người bán vé thấy cô sững sờ thì càng thêm đắc ý. "Như em gái thấy đấy, chẳng phải đây chính là duyên trời hay sao?"

Tần Chiêu Chiêu không muốn nghe thêm gì nữa, cô chỉ muốn nhanh chóng về nhà hỏi rõ sự tình.

Người bán vé bỗng nhiên tỏ ra thân mật: "Nhà em gái trong khu quân đội tên gì? Mẹ chồng em gái là ai? Để sau này tôi còn dễ tìm."

Tần Chiêu Chiêu khẽ nhếch môi, giọng điệu lạnh nhạt: "Xin lỗi, nếu mẹ tôi không cho phép, tôi không thể tiết lộ những điều này. Dù sao chúng ta cũng chỉ gặp một lần, đâu thể xem là thân quen gì."

Người bán vé vẫn tỏ ra thoải mái: "Tôi biết trong khu quân đội có nhiều quy tắc, không tiện nói cũng không sao."

Lúc này, có người lên xe, bà ta lập tức đứng dậy đi bán vé.

Không lâu sau, xe buýt dừng lại ở cổng khu quân nhân.

Tần Chiêu Chiêu vội vàng xuống xe, gần như chạy về nhà.

Vừa bước vào cửa, cô đã thấy mẹ chồng đứng đó. Dư Hoa nhìn cô, khẽ nhíu mày: "Chiêu Chiêu, sao thế con?"

Hiếm khi thấy sắc mặt cô khó coi như vậy. Bình thường con dâu bà lúc nào cũng tươi cười rạng rỡ.

Tần Chiêu Chiêu bước vào nhà, chào bố chồng Lục Quốc An đang ngồi xem tivi trong phòng khách, sau đó hỏi ngay: "Mẹ, anh cả vẫn chưa về ạ?"

Dư Hoa càng thêm nghi ngờ, nhưng vẫn trả lời: "Chưa, có chuyện gì à?"

Tần Chiêu Chiêu nghiêm túc nhìn bà, giọng trầm xuống: "Mẹ, có chuyện lớn rồi."

Dư Hoa thoáng giật mình: "Đừng làm mẹ sợ, chuyện gì thế con?"

"Vào phòng con nói."

Dư Hoa không hỏi thêm, theo cô vào phòng.

"Chiêu Chiêu, rốt cuộc là chuyện gì?"

Tần Chiêu Chiêu sắp xếp lại suy nghĩ, sau đó kể lại toàn bộ câu chuyện mà cô nghe được trên xe buýt.

Dư Hoa nghe xong, sắc mặt cũng thay đổi: "Không thể nào! Anh con tuyệt đối không phải người làm chuyện như thế!"

"Con cũng không tin, phải đợi anh về hỏi rõ ràng mới biết được."

Dư Hoa gật đầu, rồi lẩm bẩm: "Dạo này mẹ cũng thấy nó có gì đó không ổn. Lúc về nhà lúc nào cũng uể oải, trông không vui vẻ chút nào. Nhưng nếu thật sự đã có con, lại còn chuẩn bị kết hôn, nó không thể nào giấu chúng ta đến tận bây giờ. Chắc chắn có vấn đề!"

Tần Chiêu Chiêu chậm rãi nói: "Con cũng nghĩ vậy. Vinh Xuân Mai không phải người tốt. Con sợ anh cả đã bị cô ta gài bẫy."

Dư Hoa nghe vậy, thoáng kinh ngạc: "Con quen người phụ nữ đó à?"

Tần Chiêu Chiêu gật đầu, ánh mắt lạnh đi, chậm rãi kể lại chuyện trước đây Vinh Xuân Mai đã lừa gạt cô ra sao, khiến cô mất việc và mất cả tiền bạc thế nào…

Dư Hoa nghe xong mà sởn gai ốc, không thể tin nổi một cô gái mới mười bảy, mười tám tuổi lại có thể giăng bẫy như vậy. Lưng bà lạnh toát, giọng lạc đi:

"Tuổi còn nhỏ mà đã thủ đoạn như thế, thật sự quá đáng sợ! Chuyện này con nhất định phải nói rõ với anh con, để nó nhìn ra bộ mặt thật của người phụ nữ đó! Mẹ cũng phải nói với bố con."

Nói rồi, bà đứng dậy, cùng Tần Chiêu Chiêu đi ra phòng khách.

Dư Hoa quay sang bảo người giúp việc:

"Cô dẫn hai đứa nhỏ vào phòng chơi đi."

Người giúp việc lập tức dắt hai đứa trẻ rời đi.

Lục Quốc An thấy vợ và con dâu bước ra với vẻ mặt nghiêm trọng thì chau mày, lòng đầy nghi hoặc. Ông còn chưa kịp hỏi thì Dư Hoa đã nói thẳng:

"Ông Lục, Lục Phi gặp chuyện rồi."

Lục Quốc An giật mình, ngồi thẳng lưng, giọng căng thẳng:

"Lục Phi? Nó gặp chuyện gì?"

Dư Hoa không vòng vo, kể lại mọi chuyện vừa nghe được từ Tần Chiêu Chiêu.

Lục Quốc An nghe xong thì sững sờ, vẻ mặt chuyển từ kinh ngạc sang trầm ngâm, ánh mắt tối sầm lại.

Đúng lúc đó, cửa mở ra, Lục Phi bước vào, tay cầm chiếc cặp xách, trông có vẻ mệt mỏi. Anh ta vừa đặt cặp xuống đã hỏi:

"Bố, mẹ, em dâu. Á Á và Thanh Thanh đâu rồi?"

Dư Hoa nhìn con trai, giọng điệu có chút dò xét:

"Hai đứa nhỏ đang chơi trong phòng. Dạo này con về nhà muộn thế, tan làm lúc năm giờ mà hơn sáu giờ mới về, có chuyện gì sao?"

Lục Phi hơi ngập ngừng, rồi lắc đầu:

"Không có gì đâu ạ, chỉ là công việc hơi bận."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK