Nghe xong, Trương Mỹ Phượng kinh ngạc đến mức không nói nên lời. Một lúc lâu sau chị ấy mới thốt lên:
“Thảo nào cô ta lại chọn con đường này. Đáng đời! Sao có thể độc ác đến mức ấy? Mà rốt cuộc em đã làm gì đắc tội với cô ta?”
Tần Chiêu Chiêu lắc đầu, cười nhạt: “Em cũng muốn biết lắm.”
Hai người trò chuyện thêm một lúc trước khi Trương Mỹ Phượng rời đi.
Hôm nay, Lục Trầm về sớm hơn mọi ngày.
Tần Chiêu Chiêu đã chuẩn bị xong bữa tối. Thấy anh bước vào nhà, cô nở nụ cười rạng rỡ.
“Anh về đúng giờ quá nhỉ?”
Lục Trầm không nói gì, chỉ tiến lại gần, dang rộng vòng tay ôm cô vào lòng.
“Chiêu Chiêu, anh nhớ em.” Giọng anh trầm thấp, dịu dàng.
Tần Chiêu Chiêu ngẩn ra. Cô cảm nhận được sự khác lạ từ anh—có gì đó trĩu nặng trong giọng nói.
Cô nhẹ nhàng vỗ lưng anh, hỏi khẽ: “Sao vậy? Trông anh không vui lắm.”
Lục Trầm buông tay, nhìn cô, khóe môi hơi nhếch lên thành một nụ cười nhạt:
“Làm gì có. Vụ án của lão đại Vương đã xong. Anh yên tâm hơn rồi, từ giờ không phải lo ai gây nguy hiểm cho em nữa.”
Nghe anh nói vậy, lòng Tần Chiêu Chiêu ấm áp hẳn.
Cô luôn biết Lục Trầm yêu mình, nhưng không ngờ anh quan tâm cô đến mức này.
Nghe nhắc đến vụ án, cô cũng thấy nhẹ nhõm phần nào.
Ít nhất, từ nay Lục Trầm không còn phải vất vả ngày đêm nữa.
"Anh có thể kể em nghe về vụ án không?"
Lục Trầm gật đầu, giọng trầm ấm:
"Án đã xong, tất nhiên được. Nhưng mà… chồng em đói rồi, mình ăn trước đã được không? Ăn xong anh kể."
Tần Chiêu Chiêu bật cười, nhẹ nhàng gật đầu. Hai người cùng nhau ăn tối, rồi dọn dẹp đâu ra đó. Khi mọi thứ đã xong xuôi, họ mới lên giường nghỉ ngơi. Lúc này, cô mới quay sang hỏi về vụ án.
Tối qua, sau khi thẩm vấn Trương Vi Vi, Lục Trầm lập tức liên hệ với doanh trưởng tiểu đoàn hai để bắt Ngô Bình. Từ sáng đến giờ, Tần Chiêu Chiêu vẫn luôn băn khoăn về nguyên nhân thực sự khiến Dương Tiểu Yến tử vong. Cô muốn biết rõ sự thật.
"Ngô Bình có khai gì về cái chết của Dương Tiểu Yến không anh?"
Lục Trầm gật đầu, ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn:
"Em đoán đúng rồi. Cô ấy không phải tự sát, mà bị Ngô Bình và chị ruột của hắn, Ngô An, sát hại."
Tần Chiêu Chiêu kinh ngạc, bất giác rùng mình:
"Tại sao chứ? Tại sao chị em họ lại giết cô ấy?"
Lục Trầm suy nghĩ một chút rồi giải thích:
"Vụ này có liên quan đến lão đại Vương. Anh rể của Ngô Bình chính là tay chân thân cận của lão ta, người ta vẫn gọi là A Khôn. Việc Ngô Bình nhập ngũ thực chất do A Khôn sắp đặt, mục đích là để hắn lợi dụng tuyến vận chuyển của quân đội cho việc buôn lậu sau này.
Nhưng không ngờ, Dương Tiểu Yến lại vô tình phát hiện bí mật này. Cô ấy đã lấy đó làm điều kiện đe dọa Ngô Bình. Vì sợ bị bại lộ, hắn bàn bạc với chị mình, đợi đến khi cô ấy ngủ say rồi dùng dây thừng siết cổ, dựng hiện trường giả thành một vụ tự tử."
Tần Chiêu Chiêu nghe mà thấy lạnh cả người. Cô không thể tin được con người có thể tàn nhẫn đến mức ấy.
"Quả nhiên, người xấu luôn tìm thấy nhau. Chị em nhà này thật độc ác!"
Dù đã biết sự thật, cô vẫn không khỏi thắc mắc:
"Nhưng nếu là mưu sát, sao giám định pháp y lại kết luận là tự tử?"
Lục Trầm kiên nhẫn giải thích:
"Ngô Bình khai rằng khi Dương Tiểu Yến ngủ, cô ấy chỉ đắp một lớp chăn mỏng. Chúng đã dùng chính lớp chăn đó quấn chặt lấy cô ấy, khiến dù có giãy giụa cũng không để lại vết thương mới. Sau khi cô ấy tắt thở, chúng xử lý lại hiện trường rất kỹ càng, khiến pháp y không phát hiện được dấu hiệu bất thường.
Nhưng chuyện này không dừng lại ở đây. Cục Công an Đông Lăng đã vào cuộc. Nếu vị pháp y kia có vấn đề, chắc chắn sẽ không thoát tội."
Tần Chiêu Chiêu im lặng, trong lòng cảm thấy khó chịu. Cô nép sát vào vòng tay Lục Trầm, giọng nói có chút run rẩy:
"Thật đáng sợ. Sao có thể tồn tại những kẻ độc ác đến mức ấy chứ? Dù gì cũng từng là người đầu ấp tay gối, thế mà Ngô Bình vẫn có thể nhẫn tâm ra tay được sao?"
Lục Trầm hôn nhẹ lên trán cô, dịu dàng trấn an:
"Có những kẻ không thể gọi là con người, chúng chỉ mang hình dáng con người mà thôi. Dương Tiểu Yến vốn quá đơn thuần. Nếu cô ấy đề phòng hơn một chút, có lẽ đã không tiết lộ bí mật đó ra ngoài. Nhưng em yên tâm, Ngô Bình cũng không có kết cục tốt đẹp đâu. Dương Tiểu Yến dưới suối vàng cũng có thể an lòng rồi."
Tần Chiêu Chiêu thở dài, dù biết kết cục đã định, nhưng cô vẫn cảm thấy tiếc nuối cho số phận của Dương Tiểu Yến.
Thấy cô im lặng, Lục Trầm lại nói tiếp:
"Chính Ngô Bình là kẻ đột nhập vào nhà mình đêm hôm đó."
Tần Chiêu Chiêu giật mình:
"Anh ta định giết em sao?"
"Không, hắn định bắt em làm con tin, ép anh thả lão đại Vương."
Cô ngạc nhiên:
"Sao hắn dám chắc rằng anh sẽ thả lão đại Vương vì em?"
Lục Trầm nhìn sâu vào mắt cô, giọng nói đầy chắc chắn:
"Tất nhiên là sẽ thả."
Tần Chiêu Chiêu hơi sững lại, nhưng rồi cô bật cười. Cô vòng tay ôm chặt lấy eo anh, vùi mặt vào ngực anh, giọng nhẹ như gió thoảng:
"Em yên tâm khi nghe câu này rồi."
Cô biết anh nói thật lòng. Đồng thời, cô cũng tin tưởng anh.
Ánh mắt long lanh của Tần Chiêu Chiêu như có ma lực khiến tim Lục Trầm đập nhanh hơn. Anh không kìm được, xoay người đè cô xuống, ôm lấy cô thật chặt...
Trưa hôm sau, Chu Phú Quý trở về khu nhà gia đình.
Thím Lưu ngồi trước cửa, tâm trạng trông chẳng vui vẻ gì. Từ khi Lý Kiều Kiều không còn, bà cảm thấy trống trải vô cùng. Trước đây, mỗi ngày đều có người cùng trò chuyện, vậy mà bây giờ, không khí trở nên yên ắng đến lạ thường.
Nhìn thấy Chu Phú Quý về mà không có ai đi cùng, thím Lưu bèn bước ra, chặn trước mặt anh ta, giọng đầy tò mò:
"Kiều Kiều đâu? Sao cậu không đưa nó về?"