Dư Hoa vẫn giữ nụ cười dịu dàng trên môi. Bà vốn định giúp con dâu nhưng giờ xem ra hoàn toàn không cần thiết. Nhìn gương mặt đỏ bừng vì tức giận của gã đàn ông trung niên, bà suýt bật cười. Nếu không phải vì nơi này đông người, bà đã muốn vỗ tay tán thưởng rồi.
"Đi thôi con, sang bên kia đi." Bà kéo tay con dâu rời đi.
Gã đàn ông trung niên bị chặn họng, không biết phản bác thế nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người họ bỏ đi. Trong lòng ấm ức không có chỗ xả, ông ta liếc sang Dư Hoa, lại càng khó chịu khi thấy bà vẫn tươi cười.
Không nhịn được, ông ta trút giận sang bà.
"Nuôi dạy được một đứa con như vậy thật mất mặt. Nếu tôi có đứa con như thế, tôi sẽ bắt nó quay về bụng mẹ mà làm lại!"
Lời vừa dứt, Tần Chiêu Chiêu và Dư Hoa lập tức dừng bước.
Tần Chiêu Chiêu định mở miệng phản bác, nhưng Dư Hoa nhanh hơn.
"Ông nói đúng lắm." Giọng bà vẫn nhẹ nhàng, thong dong như gió thoảng, "Một người đã hơn bốn mươi tuổi mà vẫn hành xử như một gã hề. Nếu cha ông biết có một đứa con như ông, chắc chắn cũng sẽ đá ông về bụng mẹ để đổi lấy một cái đầu mới."
Tần Chiêu Chiêu không tin nổi vào tai mình. Mẹ chồng cô bình thường điềm đạm, ít khi nổi giận, vậy mà khi đáp trả lại sắc bén đến vậy.
Nhìn gương mặt tức đến méo xệch của người đàn ông trung niên, cô không nhịn được bật cười. Những người đứng xung quanh cũng cười rộ lên, không giấu được vẻ thích thú.
Gã đàn ông trung niên bị đả kích đến mức râu tóc như muốn dựng ngược. Nếu không phải vẫn còn kỳ thi trước mắt, có lẽ ông ta đã không kiềm chế được mà động tay động chân rồi.
Gã trừng mắt, chỉ thẳng vào hai người họ: "Cứ chờ đấy mà xem!"
Dư Hoa chẳng hề nao núng, vẫn giữ nụ cười rạng rỡ: "Chúng tôi chờ ông."
Người đàn ông bị chọc tức đến mức không nói thêm được lời nào, chỉ có thể lườm một cái thật sắc rồi tức tối bỏ đi.
Lúc này, trong đám đông, Tần Chiêu Chiêu nhận ra một cụ già với gương mặt hiền từ. Hôm trước, chính ông là người đã lên tiếng ủng hộ cô.
Khác với sự náo nhiệt xung quanh, ông lặng lẽ đứng một góc, nét mặt ôn hòa, ánh mắt đầy thân thiện.
Tần Chiêu Chiêu kéo tay mẹ chồng, chủ động bước đến chào hỏi.
"Chào bác, con là Tần Chiêu Chiêu, còn đây là mẹ con, bà ấy tên Dư Hoa."
Ông cụ khẽ gật đầu, nở một nụ cười hiền hậu. "Xin chào, rất vui được gặp hai người. Tôi họ Trọng, tên là Trọng Dương."
Nghe đến cái tên này, Tần Chiêu Chiêu bỗng khựng lại, trong đầu dấy lên cảm giác quen thuộc.
Cô nhanh chóng lục lại trí nhớ. Cái tên "Trọng Dương"... hình như cô đã thấy ở đâu đó.
Đột nhiên, cô nhớ ra.
Hôm qua, khi đi cùng Vương Tuệ Lan đến thư viện, cô có mua một cuốn sách y học dân gian. Tác giả cuốn sách ấy chính là Trọng Dương!
Có khi nào... ông cụ trước mặt chính là tác giả của quyển sách đó không?
Thấy con dâu đứng sững lại, Dư Hoa nhẹ nhàng kéo tay cô, lo lắng hỏi:
"Chiêu Chiêu, con đang nghĩ gì vậy?"
Cô chợt bừng tỉnh, ngại ngùng cười: "Con vừa nghe tên ông đã thấy quen thuộc."
Ông ấy cười đáp: “Tên tôi bình thường lắm, người trùng tên rất nhiều.”
Dư Hoa cũng mỉm cười phụ họa: “Đúng vậy, trong xưởng của tôi cũng có mấy người họ Trọng.”
Tần Chiêu Chiêu nghe vậy cũng cảm thấy khả năng trùng hợp là rất thấp. Một người có thể viết ra cuốn sách như vậy hẳn phải là một người rất giỏi, hơn nữa còn có cả phòng khám riêng.
Cô tò mò hỏi: “Chữ cuối trong tên bác là chữ nào vậy?”
“Chữ 'Dương' trong ‘thái dương’.”
Vừa nghe xong, Tần Chiêu Chiêu lập tức cảm thấy có điều đặc biệt.
Cô chần chừ giây lát rồi quyết định làm rõ nghi vấn của mình: “Bác ơi, bác đã từng đọc cuốn sách dân gian nào tên Phương Pháp Trị Liệu Bệnh Khó chưa?”
Đôi mắt ông ấy sáng lên, thoáng ngạc nhiên: “Cô cũng đọc cuốn đó sao?”
Tần Chiêu Chiêu gật đầu, giọng đầy hào hứng: “Hôm qua con thấy nó trong thư viện. Mới lật vài trang mà đã bị cuốn hút rồi. Những trường hợp được ghi trong sách rất tiêu biểu, phương pháp trị liệu cũng độc đáo vô cùng.”
Cô ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Con để ý thấy tên tác giả cũng là Trọng Dương. Con đã đọc không ít sách y học, nhưng chưa từng nghe đến vị lão trung y nào mang cái tên đó cả. Con cũng đã thử tra cứu nhưng chẳng tìm được thông tin gì. Thế nên khi nghe bác nói tên mình là Trọng Dương, con cảm thấy rất quen thuộc.”
Ông ấy bật cười sảng khoái: “Ha ha ha, thì ra là vậy. Nếu vị lão trung y đó biết tác phẩm của mình được đánh giá cao như vậy, chắc chắn sẽ vui lắm.”
Tần Chiêu Chiêu càng chắc chắn hơn về suy đoán của mình. Cô không kìm được mà hỏi thẳng: “Bác chính là tác giả của cuốn sách đó, đúng không?”
Nụ cười của ông ấy càng tươi hơn, niềm vui hiện rõ trên khuôn mặt: “Đúng vậy, cuốn sách đó do tôi viết cách đây hai mươi năm. Khi ấy sách bán không được tốt, chỉ in có một nghìn bản mà bán ra chưa đến hai trăm. Nhiều nhà sách còn thu hồi lại. Không ngờ cô lại tìm thấy nó trong thư viện.”
Tần Chiêu Chiêu không ngờ mình lại có cơ hội gặp được chính tác giả của cuốn sách mà cô vô cùng ngưỡng mộ. Cảm giác này giống hệt như một fan hâm mộ tình cờ gặp được thần tượng của mình.
“Hay quá! Cuốn sách của bác thật sự rất tuyệt vời. Con đã đọc liền mạch rất nhiều phần, từng bài thuốc kinh điển đều khiến con cảm thấy sáng tỏ.”
Ánh mắt cô đầy hào hứng: “Những công thức ấy đều rất mới lạ, con chưa từng thấy trước đây. Đó là những kinh nghiệm lâm sàng mà bác đã tổng hợp lại sao?”
Trọng Dương có chút ngại ngùng trước sự tán dương của cô: “Đúng vậy. Từng bài thuốc trong đó đều là kết quả của nhiều lần thử nghiệm, hiệu quả điều trị khá tốt.”
Tần Chiêu Chiêu tràn đầy ngưỡng mộ: “Cách phối hợp dược liệu của bác rất táo bạo, nhưng mỗi vị thuốc đều phát huy tác dụng một cách chính xác. Những sách y học con đọc trước đây đa phần theo lối mòn cũ, nhưng cuốn sách của bác lại mang đến một góc nhìn hoàn toàn mới. Thật sự xuất sắc.”
Những lời này khiến Trọng Dương vô cùng cảm động. Cô gái trẻ trước mặt ông chưa đầy hai mươi tuổi nhưng đã có thể nhận ra giá trị của cuốn sách, hơn nữa còn đánh giá rất chính xác. Những lời cô nói như chạm đến tận đáy lòng ông.
Hai người trò chuyện bằng giọng không lớn, trong khi mọi người xung quanh đang tập trung chờ giờ vào thi. Không ai chú ý đến họ, ngoại trừ một người.
Người này nghe lén cuộc trò chuyện, khẽ lẩm bẩm với giọng khinh miệt: “Đúng là kẻ nịnh nọt.”
Câu nói không lớn không nhỏ, vừa đủ để ba người – Tần Chiêu Chiêu, Dư Hoa và Trọng Dương – đều nghe thấy.
Họ đồng loạt quay sang nhìn ông ta. Người đàn ông bị chú ý không những không tỏ ra lúng túng mà còn có vẻ thách thức: “Sao? Tôi đâu có chỉ đích danh ai, mấy người nhìn tôi làm gì?”
Tần Chiêu Chiêu không muốn chấp nhặt với loại người như vậy. Cô quay sang Trọng Dương, cười nói: “Bác ơi, chúng ta qua bên kia nói chuyện đi, tránh để tai vách mạch rừng.”
Người đàn ông kia nghe cô ám chỉ mình, giận đến suýt ngất. Ông ta đã có tuổi, nay lại bị một cô gái trẻ mắng xéo trước mặt bao người, không phản ứng chẳng khác nào nhận thua.
Ông ta đỏ mặt, lập tức cãi lại: “Con ranh không biết lễ độ! Cô nói ai là ‘tai vách mạch rừng’ hả?”
Tần Chiêu Chiêu thản nhiên: “Chúng tôi có nhắc đến tên ông đâu?”
Ông ta nghiến răng: “Rõ ràng cô đang ám chỉ tôi! Không phải tôi thì còn ai?”