Giờ nghĩ lại, người mà Tần Chiêu Chiêu cảm thấy có lỗi nhất chính là bố mẹ mình. Cô cúi đầu, nghẹn ngào nói: "Mẹ ơi, con xin lỗi. Trước đây con không hiểu chuyện, khiến bố mẹ phải chịu bao nhiêu lời gièm pha."
Bà Lý dịu dàng nắm tay con gái, mỉm cười an ủi: "Chuyện đã qua rồi. Bây giờ con biết suy nghĩ như vậy, mẹ đã yên tâm rồi."
Đúng lúc ấy, ông Tần bước vào nhà. Bà Lý quay sang hỏi: "Ông đi đâu vậy?"
Ông Tần ngồi xuống bên cạnh vợ, trầm giọng đáp: "Tôi ra ngoài nghe ngóng tin tức về con bé kia. Nó tìm đến Chiêu Chiêu, tôi không yên tâm."
Bà Lý tò mò: "Ông nghe được gì rồi?"
"Nó sắp lấy chồng." Ông Tần cười khẩy. "Là vợ sắp cưới của con trai cả nhà trưởng phòng Tôn trong khu nhà này. Hôm nay còn đưa qua nhà ra mắt nữa."
Nghe vậy, bà Lý và Tần Chiêu Chiêu không khỏi kinh ngạc.
"Chẳng phải con trai cả của trưởng phòng Tôn bị bại liệt sao? Đi đứng phải dùng nạng, tính tình lại kỳ quặc nữa. Thế mà Xuân Mai cũng đồng ý ư?" Bà Lý nghi ngờ, giọng không giấu nổi vẻ sửng sốt. Con trai cả nhà ông Tôn đã ngoài ba mươi, từng cưới hai đời vợ nhưng cả hai người đều bị gã đánh đập đến mức bỏ trốn.
"Tất nhiên là đồng ý rồi." Ông Tần gật gù. "Nghe nói bố nó nợ rất nhiều tiền, gia đình trưởng phòng Tôn ra tay giúp trả nợ, đổi lại Xuân Mai phải về làm dâu."
Bà Lý nghe vậy thì bật cười sảng khoái: "Đáng đời! Bao năm nay tôi chờ đợi cái ngày nó gặp quả báo. Đây đúng là tin tốt nhất tôi nghe được trong năm nay!"
Tần Chiêu Chiêu cũng thấy nhẹ nhõm trong lòng. Con trai nhà ông Tôn nổi tiếng bạo lực, hai người vợ trước từng bị hắn đánh đến mức mặt mày bầm tím. Một người vì không chịu nổi đã nhảy sông tự tử, người kia thì trốn biệt tích. Lúc nhỏ, cô còn sợ đến mức chẳng dám đi ngang qua nhà hắn. Giờ Vinh Xuân Mai lại gả vào đó, cuộc đời cô ả chắc chắn chẳng thể nào êm đẹp. Đúng là báo ứng đến muộn nhưng vẫn đến.
Cô ngồi trò chuyện với bố mẹ thêm một lúc, đến khi Lục Trầm từ trong phòng bước ra. Anh đã ngủ hơn hai giờ, lúc này đã gần một giờ chiều. Bà Lý nhanh chóng nấu cho anh một bát mì trứng. Lục Trầm đang đói, vui vẻ cảm ơn mẹ vợ rồi ăn hết sạch.
Ăn xong, không có việc gì làm, Lục Trầm lái xe chở cả nhà đi dạo ở công viên Ngọc Sơn. Khi đi ngang qua nhà trưởng phòng Tôn, họ bất ngờ thấy gia đình ông Tôn đang từ trong nhà đi ra.
Trong khu xưởng dệt, mọi người đều là hàng xóm, thấy nhau ngoài đường nhất định phải chào hỏi, đó là phép lịch sự tối thiểu. Lục Trầm dừng xe lại, Tần Chiêu Chiêu ngồi ghế phụ, còn bố mẹ cô ở phía sau đều hạ cửa kính xuống.
Gia đình trưởng phòng Tôn có mặt đầy đủ: ông bà Tôn, hai cô con gái, con rể, con trai cả và cả Vinh Xuân Mai. Nhìn thấy nhau, Tần Chiêu Chiêu cùng Lục Trầm chào hỏi. Trưởng phòng Tôn cười ha hả:
"Từ nhỏ tôi đã biết cô gái nhỏ này có phúc, quả nhiên không sai. Bây giờ lấy được chồng tốt, còn có cả xe hơi nữa. Cả khu nhà máy dệt này, thậm chí cả Hải Thị cũng hiếm ai may mắn như vậy!"
Không chỉ ông Tôn cảm thán, mà những người xung quanh trong khu xưởng dệt cũng không khỏi ghen tị. Ai mà ngờ được cô gái từng bị đánh giá là ham chơi như Tần Chiêu Chiêu lại gả vào một gia đình danh giá, chồng là cán bộ, bố chồng còn là lãnh đạo cấp cao trong quân đội. Ngay cả trưởng phòng Tôn, người luôn cao ngạo, nay gặp bố mẹ Tần Chiêu Chiêu cũng phải niềm nở.
"Chú Tôn, chú nói quá lời rồi ạ." Tần Chiêu Chiêu cười đáp.
Hai cô con gái ông Tôn cũng đến bắt chuyện, tạo nên bầu không khí náo nhiệt. Giữa đám đông, Vinh Xuân Mai đứng lặng, ánh mắt tràn đầy ghen tị khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên gương mặt Tần Chiêu Chiêu, cùng ánh mắt cưng chiều mà Lục Trầm dành cho vợ mình.
Cô ả không thể nào bình tĩnh nổi. Khi còn chơi với Tần Chiêu Chiêu, cô ả đã luôn ganh ghét. Tại sao bố mẹ Tần Chiêu Chiêu lại yêu thương cô ấy như vậy? Không trọng nam khinh nữ, chỉ sinh một đứa con mà lại xem như báu vật. Trong khi đó, bố mẹ Vinh Xuân Mai vì muốn có con trai mà sinh liên tiếp, đến khi có được cậu em trai mới dừng lại.
Cả tuổi thơ của cô ả chỉ toàn là bóng tối. Bố mẹ chưa từng dành cho cô một nụ cười, thậm chí đến một bộ quần áo mới cũng không có. Quần áo đều là đồ cũ của chị để lại, sau đó em gái mặc tiếp. Trong khi đó, cậu em trai được hưởng mọi sự yêu chiều, lớn lên trong sung túc. Để nuôi cậu, chị gái phải nghỉ học từ lớp ba, còn cô ả và em gái thậm chí chưa từng đến trường.
Nhìn lại Tần Chiêu Chiêu, cô ả càng thấy bất bình. Tại sao cũng là con gái mà Tần Chiêu Chiêu lại sống như công chúa? Luôn có quần áo mới, được bố mẹ cho tiền tiêu vặt, còn cô ả thì chẳng khác gì kẻ thừa thãi trong gia đình?
Ngay cả khi Tần Chiêu Chiêu rộng lượng tặng cho vài món đồ, Vinh Xuân Mai vẫn không hề biết ơn mà còn sinh lòng đố kỵ. Cô ta căm hận Tần Chiêu Chiêu vì cuộc sống của cô quá sung sướng, trong khi bản thân mình thì chìm trong bất hạnh.
Cơn ghen tức của Vinh Xuân Mai lên đến đỉnh điểm khi thấy Tần Chiêu Chiêu được bố mẹ mua cho một công việc ổn định. Không chịu nổi, cô ta đã lợi dụng bản tính đơn thuần, thích rong chơi của Tần Chiêu Chiêu để lừa cô đổi lấy công việc bằng một trăm đồng, nhờ đó mà trở thành người có công việc ổn định. Nhưng niềm vui chẳng kéo dài bao lâu, vì gia đình cô ta lập tức ép cô phải nộp toàn bộ tiền lương mỗi tháng. Nếu không đưa đủ, người cha nghiện cờ bạc sẽ đánh đập cô ta không thương tiếc.
Từ nhỏ đến lớn, Vinh Xuân Mai đã phải chịu những trận đòn roi của cha, dù nay đã trưởng thành nhưng nỗi sợ ấy vẫn còn nguyên vẹn. Giờ đây, để trả nợ, ông ta ép cô phải gả cho một người đàn ông từng ba lần ly hôn, tinh thần không ổn định. Nghĩ mãi cũng chẳng còn cách nào khác ngoài chấp nhận, dù sao thì gã này cũng có một người cha là trưởng phòng, hoàn cảnh gia đình tốt hơn hẳn nhà mình.