Mục lục
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dưới ánh mắt đầy lo lắng và quan tâm của mọi người, Bảo Châu cảm nhận được sự ấm áp. Hóa ra, cô bé không hề đơn độc trên thế gian này, vẫn có người trân trọng và yêu thương mình.

"Chú, thím, anh rể, cả nhà mình đều đến rồi... Làm phiền mọi người quá." Giọng cô bé yếu ớt, mang theo chút áy náy, gương mặt nhỏ nhắn vẫn còn nét mệt mỏi sau những chuyện vừa xảy ra.

"Con bé này, lúc này rồi mà còn khách sáo cái gì? Con có biết cả nhà lo đến mức nào không?" Lý Lệ Hoa khẽ thở dài, giọng điệu pha lẫn trách móc và yêu thương. "Con rất quan trọng với gia đình, từ nay không được làm chuyện dại dột nữa, có biết chưa?"

Dù không ưa gì Tần Thành và Thảo Hoa, Lý Lệ Hoa lại chẳng thể ghét nổi Bảo Châu. Cô bé ngoan ngoãn, hiểu chuyện, không giống như cha mẹ ruột vô trách nhiệm của mình.

Nghe thím cả nói vậy, đôi mắt của Bảo Châu không kìm được mà đỏ hoe. Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ cô bé cảm nhận được sự quan tâm thật lòng như thế này. Hóa ra, cô bé không phải là đứa trẻ bị bỏ rơi, cũng không phải người vô hình trong mắt tất cả mọi người. Dù bố mẹ chẳng để tâm đến mình, trên đời này vẫn còn những người thật sự quan tâm cô.

Tần Chiêu Chiêu nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng không khỏi xót xa. Bình thường cô đã là người dễ xúc động, giờ thấy Bảo Châu đáng thương thế này, cô càng không nỡ mở miệng hỏi han gì thêm. Lúc này, điều quan trọng nhất là để cô bé được nghỉ ngơi.

"Bảo Châu, đừng nói gì nữa. Em ngủ một giấc đi, đừng nghĩ ngợi gì cả."

Trời bên ngoài đã tối đen. Sau một ngày đầy biến cố, ai cũng thấm mệt.

Tần Thành nhìn xung quanh, cảm thấy áy náy khi cả gia đình phải vì chuyện của con gái mình mà vất vả đến giờ này. Ông ta cúi đầu, giọng trầm xuống:

"Anh cả, chị dâu, Chiêu Chiêu, Lục Trầm… Nếu không có mọi người, con bé nhà em e rằng đã không còn nữa. Ân tình này, em sẽ luôn ghi nhớ."

Ông ta ngập ngừng rồi nói tiếp: "Trời cũng không còn sớm, mọi người về nghỉ ngơi đi. Em ở lại trông con bé."

Nhưng đúng lúc ấy, Bảo Châu bất ngờ vươn tay, nắm lấy cổ tay Tần Chiêu Chiêu.

"Chị, chị có thể ở lại với em không?" Giọng cô bé nhỏ nhẹ, gần như là van nài.

Tần Thành vội vàng chen vào: "Ngày mai Chiêu Chiêu còn phải đi làm, không thể ở lại với con được."

Nhưng Bảo Châu vẫn nhìn Chiêu Chiêu, ánh mắt chứa đầy mong đợi. "Em chỉ muốn chị ở bên em thôi, em không làm phiền chị lâu đâu…"

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu. "Được, chị ở lại với em."

Nghe cô đồng ý, gương mặt nhợt nhạt của Bảo Châu khẽ nở một nụ cười yếu ớt.

Tần Chiêu Chiêu quay sang Lục Trầm: "Anh đưa bố mẹ với chú hai về đi, anh cũng không cần quay lại nữa đâu. Ngày mai em tự đến cơ quan."

Lục Trầm gật đầu: "Em chưa ăn gì đúng không? Lát nữa về anh bảo mẹ làm chút đồ ăn, rồi mang đến cho em với Bảo Châu."

Tần Chiêu Chiêu chợt nhận ra mình quả thật chưa ăn gì từ chiều, giờ đã đói cồn cào. "Được. Nhưng Bảo Châu chỉ ăn được đồ lỏng, bảo mẹ nấu chút cháo thật nhừ nhé."

Trước khi rời đi, Lý Lệ Hoa dặn dò thêm: "Chiêu Chiêu, buồn ngủ quá thì cứ nằm giường bên cạnh nghỉ một lát. Để lát nữa Lục Trầm mang thêm chăn mỏng cho con."

Bây giờ đã là giữa tháng Chín, ban ngày vẫn còn nóng nhưng đêm đến lại se lạnh, vẫn cần một tấm chăn để giữ ấm.

...

Trên đường về, Tần Thành đột nhiên nhớ ra một chuyện—Thảo Hoa không hề xuất hiện ở bệnh viện. Nghĩ đến đây, cơn giận trong lòng ông ta bùng lên dữ dội.

Người phụ nữ đó không xứng đáng làm mẹ!

Dù ông ta biết rõ Thảo Hoa chưa bao giờ quan tâm đến con gái, nhưng lần này suýt chút nữa Bảo Châu mất mạng, vậy mà bà ta vẫn thờ ơ như không có chuyện gì?

Chuyện này nhất định có uẩn khúc. Việc Bảo Châu tự tử chắc chắn có liên quan đến bà ta. Nhưng bây giờ, con bé còn quá yếu, có hỏi cũng chưa chắc đã nói ra. Dù vậy, Tần Chiêu Chiêu ở lại bên cạnh, sớm muộn gì cũng biết được sự thật.

Ngày mai, nhất định ông ta phải gặp Thảo Hoa để hỏi cho ra lẽ. Rốt cuộc bà ta đã làm gì khiến con gái mình đau khổ đến mức này?

...

Lục Trầm lái xe đưa mọi người về. Trọ của Bảo Châu nằm cùng hướng với nhà bố mẹ Tần Chiêu Chiêu, nên khi đến đầu ngõ, Tần Thành bảo anh dừng xe lại.

Tần Trung lo lắng, sợ Tần Thành nóng giận làm chuyện bốc đồng, bèn khuyên nhủ: "Đừng hành động thiếu suy nghĩ. Chú còn Tiểu Bảo nữa, không thể manh động được. Anh tin chú biết mình nên làm gì."

Tần Thành hít một hơi sâu, gật đầu: "Em biết rồi, anh không cần lo."

Dứt lời, ông ta mở cửa xe, sải bước đi thẳng vào con hẻm nhỏ tối om.

Lục Trầm nhìn theo bóng lưng chú hai, quay sang hỏi: "Mình có cần xuống xem thế nào không bố?"

Tần Trung lắc đầu: "Không cần. Chúng ta về nhà làm chút đồ ăn cho Chiêu Chiêu với Bảo Châu trước đã. Để hai đứa có sức mà nghỉ ngơi."

Trong con hẻm nhỏ chỉ còn vài ánh đèn vàng hắt ra từ những căn phòng trọ lụp xụp, Tần Thành bước nhanh về phía trước, đôi mắt tối sầm lại khi nhìn thấy căn phòng trọ của Thảo Hoa.
 

Cửa khóa bên ngoài.

Thảo Hoa không có ở nhà. Đúng như Tần Thành nghĩ, bà ta đang che giấu điều gì đó. Nếu không ở đây, có lẽ bà đã về quê.

Nhưng quê của Thảo Hoa cách đây rất xa. Giờ trời đã tối, không có phương tiện thì chẳng thể nào về được.

Không còn cách nào khác, Tần Thành đành quay lại.

Tại bệnh viện, Tần Chiêu Chiêu ngồi bên giường bệnh của Bảo Châu.

"Chị Chiêu Chiêu, cảm ơn chị đã ở lại với em."

Giọng Bảo Châu yếu ớt, ánh mắt dịu dàng nhìn Tần Chiêu Chiêu.

"Ngốc quá, khách sáo với chị làm gì? Chị là chị của em, ở lại với em là chuyện hiển nhiên." Vừa nói, Tần Chiêu Chiêu vừa vén lọn tóc lòa xòa trên má Bảo Châu ra sau tai.

Có Tần Chiêu Chiêu ở bên, lòng Bảo Châu yên ổn hơn hẳn.

Tuy chỉ hơn cô bé bốn, năm tuổi, nhưng Tần Chiêu Chiêu lại mang đến cảm giác chở che dịu dàng, tựa như tình thương của một người mẹ.

"Chị Chiêu Chiêu thật tốt..."

Nhìn gương mặt tiều tụy của Bảo Châu, Tần Chiêu Chiêu khẽ siết tay cô bé, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn:

"Em cũng rất tốt. Em là một cô gái mạnh mẽ và tuyệt vời. Tin chị đi, cuộc sống của em sau này nhất định sẽ khác. Nhưng em phải hứa với chị, dù có chuyện gì xảy ra, cũng không được từ bỏ mạng sống của mình, được không?"

Ánh mắt Bảo Châu khẽ dao động, rồi dời lên trần nhà.

Ánh đèn huỳnh quang chói lóa khiến cô bé hơi nhíu mày.

Tâm trí cô trôi dạt về miền ký ức xa xăm.

"Cuộc sống của em... còn có thể tốt đẹp sao?"

Có một người mẹ như thế, cuộc đời cô bé chưa bao giờ có ánh sáng.

Những khúc mắc vẫn còn đó. Nếu không tháo gỡ được, có lẽ cô sẽ lại nghĩ quẩn vào một lúc nào đó.

Tần Chiêu Chiêu không muốn điều ấy xảy ra. Cô nhẹ giọng hỏi:

"Bảo Châu, có thể nói cho chị biết tại sao em lại chọn cách này không? Đã xảy ra chuyện gì khiến em tuyệt vọng đến mức muốn chết?"

Bảo Châu im lặng, ánh mắt vẫn trống rỗng nhìn lên trần nhà.

Tần Chiêu Chiêu không giục giã, chỉ lặng lẽ chờ đợi.

Căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng hít thở khe khẽ.

Một lúc lâu sau, Bảo Châu rời mắt khỏi trần nhà, chậm rãi nhìn thẳng vào Tần Chiêu Chiêu.

"Chị Chiêu Chiêu... ngoài chết ra, em còn cách nào để thoát khỏi mẹ không?"

Giọng nói ấy chất chứa nỗi đau không thể nào diễn tả.

Bảo Châu là một đứa con hiếu thảo.

Cô biết rõ mẹ ở bên mình chỉ để bóc lột, nhưng vẫn chấp nhận sống chung.

Mỗi khi nhận lương, nếu không đưa tiền, bà ta sẽ đến tận chỗ làm để lấy.

Thực ra, cô hoàn toàn có thể từ chối. Nhưng lần nào cũng vậy, cuối cùng cô vẫn đưa.

Điều đó chứng tỏ, dù bị đối xử tệ bạc, cô bé vẫn còn yêu thương người mẹ ấy.

Vậy mà giờ đây, cô lại nói ra những lời như vậy.

Tần Chiêu Chiêu có thể hình dung, người phụ nữ kia đã tổn thương Bảo Châu đến nhường nào.

"Bảo Châu, chị biết em đã trải qua chuyện rất kinh khủng. Nếu không, em sẽ không làm thế này."

Cô nắm lấy bàn tay gầy guộc của Bảo Châu, giọng nói nhẹ nhàng an ủi.

"Em có thể kể cho chị nghe không? Đã xảy ra chuyện gì?"

Nước mắt Bảo Châu lặng lẽ lăn dài. Cô bé cười chua xót, nhưng nụ cười ấy còn đau đớn hơn cả tiếng khóc.

"Mẹ gả em đi rồi..."

Tần Chiêu Chiêu khựng lại.

"Ý em là sao?"

"Ba ngày trước, mẹ tìm đến em, nói rằng bà ấy đã sắp xếp xong hết rồi. Bà ấy muốn em lấy chồng."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK