Mục lục
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai bố con về đến nhà.

Vương Tuệ Lan vừa nghe tiếng xe đạp dừng trước cổng, liền vội vàng chạy ra mở cửa.

Vừa nhìn thấy Á Á, cô lập tức phát hiện đôi bàn tay nhỏ của cô bé đã lạnh cóng.

Cô nhíu mày, khom người nắm lấy bàn tay lạnh buốt của Á Á, lo lắng trách: "Sao không đeo găng tay? Cóng hết rồi này, để mẹ xoa tay cho con."

Cô bé ngước đôi mắt long lanh nhìn cô, bỗng nhiên mềm mại gọi một tiếng: "Mẹ, con không lạnh đâu."

Vương Tuệ Lan sửng sốt, cứ thế ngây người nhìn con bé.

Cô không dám tin vào tai mình.

Cô quay sang nhìn Lục Phi, như muốn xác nhận lại.

Lục Phi bật cười: "Á Á nói em là một người mẹ tốt."

Trong khoảnh khắc ấy, viền mắt Vương Tuệ Lan đỏ hoe.

Cô không thể kiềm chế được cảm xúc, nước mắt cứ thế lặng lẽ rơi xuống.

Cô vươn tay ôm chặt lấy Á Á, giọng nghẹn lại: "Cảm ơn con, Á Á."

Lục Phi cười, rút khăn tay trong túi ra lau nước mắt cho cô: "Khóc gì chứ? Đây là chuyện vui mà."

Vương Tuệ Lan cười trong nước mắt: "Em không nhịn được... Thực sự quá cảm động."

Không lâu sau, Hứa An Hoa và Lục Dao cũng đến.

Từ lúc Thanh Thanh gặp chuyện, mọi người vẫn luôn giấu Lục Dao. Bởi vì cô đang mang thai, ngày dự sinh chỉ còn một tuần nữa, cả nhà đều sợ cô kích động ảnh hưởng đến thai nhi.

Giờ Thanh Thanh đã bình an trở về, mọi người mới dám kể chuyện này cho cô nghe.

Vừa hay, Vương Tuệ Lan lại có tin vui mang thai, cả nhà liền quyết định tổ chức một bữa cơm sum họp.

Dư Hoa bảo người giúp việc chuẩn bị một bàn đồ ăn thịnh soạn.

Trong bữa ăn, ai nấy đều vui vẻ, bầu không khí ấm áp tràn ngập trong căn nhà.

Lục Dao tranh thủ nhờ bố mình – Lục Quốc An đặt tên cho em bé.

Lục Quốc An nghe vậy thì bật cười: "Tên của đứa bé nên để ông bà nội đặt. Để bố đặt thì không hay lắm đâu."

Lục Dao lắc đầu: "Bố, đây là ý của bố mẹ chồng con. Hai người họ đã đặt tên ở nhà rồi. Bé gái gọi là Ni Ni, bé trai là Đản Đản. Tên chính thức thì nhờ bố đặt giúp."

Lục Quốc An hơi ngượng ngùng, nhưng rõ ràng trong mắt ông ánh lên niềm vui.

Thực ra, ông đã âm thầm suy nghĩ tên cho cháu ngoại từ lâu rồi. Chỉ là trước đó chưa ai mở lời nên ông cũng không nhắc đến.

Bây giờ, con gái đã trực tiếp hỏi, ông đương nhiên không giấu nữa.

Ông đặt đũa xuống bàn, giả vờ trầm tư suy nghĩ: "Được rồi, vậy để bố nghĩ một cái tên thật hay."

"Là thế hệ chữ 'Tinh', nếu con trai thì đặt là Hứa Tinh Dã, còn con gái thì là Hứa Tinh Nguyệt. Các con thấy thế nào?" Lục Quốc An cười nói.

"Tên này hay quá! Bố ơi, cảm ơn bố. Con thích lắm!"

"Con cũng đồng ý! Vẫn là bố biết đặt tên." Hứa An Hoa vui vẻ hưởng ứng.

Lục Dao ngồi bên cạnh, xoa bụng cười: "Giá mà con cũng sinh đôi một trai một gái như chị dâu thì hay quá, có thể dùng cả hai cái tên này. Đáng tiếc, trong bụng con chỉ có một bé thôi."

"Cái này không cưỡng cầu được. Nếu không muốn lãng phí tên, thì sinh tiếp là xong. Ha ha ha!" Dư Hoa cười lớn, nét mặt tràn ngập niềm vui.

Bà thực sự rất vui.

Chỉ tiếc rằng Lục Trầm không có mặt ở đây. Nhưng cũng sắp rồi, đứa con trai ấy cũng sắp trở về. Khi đó, cả nhà sẽ thực sự đoàn tụ.

Không uống rượu mà mặt bà đã ửng hồng vì hạnh phúc.

Không khí bữa cơm trở nên rộn ràng vui vẻ, ai nấy đều ăn uống ngon miệng hơn hẳn.

Tối hôm đó, vợ chồng Hứa An Hoa cùng cả nhà Lục Phi đều không về, mà ở lại khu nhà quân đội.

Sáng hôm sau, Tần Chiêu Chiêu đến bệnh viện quân đội để làm thủ tục đăng ký.

Làm việc trong bệnh viện quân đội đồng nghĩa với việc cô chính thức trở thành nhân viên biên chế của quân đội, cũng là người của quốc gia.

Lần này, khoa đông y của bệnh viện tuyển ba bác sĩ. Một là Trọng Dương, hai là Tần Chiêu Chiêu, còn người thứ ba tên Trương Tam Phong.

Cái tên Trương Tam Phong quá nổi tiếng trong kiếp trước, vì thế cô mới dễ dàng nhớ được.

Nghe nói y thuật của người này không tầm thường. Theo lời thầy Trọng Dương, hắn là truyền nhân của phòng khám đông y nhà họ Trương—một trong ba gia tộc đông y lớn ở Hải Thị.

Hiện tại, hắn chỉ mới ngoài bốn mươi tuổi, nhưng lại là người bất cẩu ngôn tiếu, khó gần.

Tần Chiêu Chiêu đã từng thấy sự cô độc của hắn trong kỳ thi tuyển.

Thành thật mà nói, cô không thích giao tiếp với người có tính cách như vậy.

Lúc đăng ký, cô chỉ lịch sự gật đầu chào hắn một cái, rồi nhanh chóng làm thủ tục của mình.

Trọng Dương lớn hơn Trương Tam Phong đến cả chục tuổi, vậy mà khi thầy chủ động chào hỏi, người kia chỉ gật đầu hờ hững.

Tần Chiêu Chiêu thấy thế bèn bất bình thay thầy: "Thầy xem kìa, mắt nhìn cao tận đỉnh đầu! Thầy nói chuyện với anh ta, anh ta còn làm bộ làm tịch."

Trọng Dương bật cười ha ha, nhìn theo bóng lưng Trương Tam Phong đang rời đi: "Di truyền cả đấy. Bố cậu ta cũng y hệt như vậy. Cô quen rồi thì sẽ thấy cậu ta cũng không tệ lắm đâu.

Cậu ta chỉ không giỏi giao tiếp thôi, chứ trong giới đông y, danh tiếng của cậu ta rất tốt."

Nghe vậy, Tần Chiêu Chiêu vẫn không cảm thấy người này dễ gần hơn chút nào.

Sau khi hoàn thành thủ tục, cả ba người mới được gặp giám đốc bệnh viện quân đội.

Giám đốc bệnh viện tên Ngô Bá Ân. Chính ông là người đề xuất mở khoa đông y tại bệnh viện quân đội.

Ông tin vào đông y, cũng muốn phát huy nền y học này. Nhưng ông biết rõ, chuyện này không hề dễ dàng.

Đông y bị đàn áp đã nhiều năm. Đa số những người học tây y đều coi thường nó, cho rằng đông y chỉ là y học giả.

Vậy nên, để có được khoa đông y như hiện tại, ông đã phải nỗ lực vượt ngoài sức tưởng tượng.

Hiện tại, bệnh viện quân đội chỉ mới có ba phòng khám đông y, chia thành ba khoa riêng biệt.

Ông muốn chờ đến khi danh tiếng của đông y được truyền bá rộng rãi, giúp nhiều người hơn được tận mắt chứng kiến sự kỳ diệu của nó. Đến lúc đó, số lượng khoa sẽ tiếp tục được mở rộng.

Giám đốc Ngô Bá Ân rất tự tin vào điều này.

Và nguồn tự tin của ông đến từ ba người bọn họ—Trọng Dương, Trương Tam Phong và Tần Chiêu Chiêu.

Tần Chiêu Chiêu có chút ngượng ngùng khi thấy giám đốc cũng tính cả mình vào.

Dù sao cô còn quá trẻ.

Bệnh viện quân đội có thể bỏ qua tuổi tác mà tuyển cô vào làm, chứng tỏ giám đốc Ngô Bá Ân là một người không tầm thường—là người có thể làm nên chuyện lớn.

Về phần Trương Tam Phong, hắn quả thực không thích nói chuyện.

Suốt buổi trò chuyện với giám đốc, gần như chỉ có Trọng Dương lên tiếng.

Chỉ khi nào giám đốc trực tiếp hỏi, hắn mới mở miệng đáp lại.

Không nịnh nọt, cũng không cúi đầu lấy lòng.

Lúc này, Tần Chiêu Chiêu mới tin lời thầy Trọng Dương nói—tính tình người này đúng là không câu nệ tiểu tiết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK