Mục lục
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Dao chẳng bao lâu đã quay lại, ngồi xuống trò chuyện cùng Tần Chiêu Chiêu.

Tần Chiêu Chiêu đến thư viện không hẳn là để học, mà chủ yếu là để thư giãn. Dù gì, có người để trò chuyện vẫn hơn là ở nhà một mình buồn chán.

Thấy Lục Dao quay lại, cô đặt sách xuống, mỉm cười:

“Mọi thứ ở nhà vẫn ổn, bố mẹ cũng khỏe, em không cần lo đâu.”

Lục Dao cười hì hì:

“Em còn chưa kịp hỏi mà chị đã trả lời rồi. Chán thật đấy!”

Tần Chiêu Chiêu bật cười:

“Lần nào gặp em chẳng hỏi câu đó. Chị thuộc lòng rồi đây này.”

Cô đổi chủ đề:

“À mà, Hứa An Hoa về chưa?”

Lục Dao lắc đầu:

“Chưa. Anh ấy đi xa lắm. Dù sao cũng là án hình sự, lại liên quan đến phạm tội liên tỉnh, chắc chưa thể về ngay được đâu. Em mà biết trước cưới anh ấy lại vất vả thế này, chắc em đã suy nghĩ lại rồi.”

Cô ấy khẽ thở dài, ánh mắt thoáng chút u sầu:

“Đêm qua em còn mơ thấy anh ấy bị tội phạm đánh chết. Em giật mình khóc tỉnh dậy luôn.”

Tần Chiêu Chiêu im lặng lắng nghe.

Lục Dao tiếp tục kể:

“Bố mẹ chồng nghe tiếng liền chạy sang, hỏi em có khó chịu ở đâu không, có cần đến bệnh viện không. Chị hai, chị nói xem, Hứa An Hoa có gặp chuyện gì không?”

Tần Chiêu Chiêu rất hiểu cảm giác này.

Mỗi lần Lục Trầm đi làm nhiệm vụ, cô cũng chẳng thể ngủ yên. Có ngủ được thì toàn gặp ác mộng.

Cô nhẹ nhàng an ủi:

“Em đừng nghĩ lung tung. Chỉ cần tin rằng Hứa An Hoa nhất định sẽ bình an trở về. Đừng suy nghĩ những điều xấu xa, như vậy những chuyện xui xẻo sẽ không đến gần các em đâu. Chị vẫn luôn làm vậy mỗi khi anh hai em đi làm nhiệm vụ.”

Lục Dao nhăn mặt:

“Có tác dụng không? Em cứ không kìm được mà nghĩ quẩn.”

“Có chứ. Lúc nào đầu óc em bắt đầu nghĩ lung tung, hãy cứ thì thầm ‘Anh ấy nhất định sẽ bình an trở về.’ Cứ lặp lại nhiều lần, đầu óc em sẽ bớt căng thẳng hơn. Không tin thì cứ thử đi.”

Lục Dao nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn làm theo lời Tần Chiêu Chiêu.

Quả nhiên, khi miệng cô ấy liên tục lẩm bẩm “bình an trở về,” tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn hẳn.

Lục Dao ngạc nhiên rồi cười vui vẻ:

“Cách này hay đấy! Tối nay em sẽ thử làm theo.”

Nói rồi, cô ấy chợt nhớ ra chuyện khác, giọng có chút hứng thú:

“À, hôm qua tan làm về nhà, em thấy Giang Tâm Liên. Chị ta đang đứng ở bốt điện thoại gần nhà gọi điện, không biết là gọi cho ai.”

Tần Chiêu Chiêu nghe vậy, chỉ nhẹ giọng đáp:

“Chị ta gọi về nhà. Chị là người nghe máy.”

Lục Dao tròn mắt:

“Thật á? Lạ nhỉ, Giang Tâm Liên trước giờ có bao giờ gọi về nhà đâu. Vậy mà vẫn nhớ số điện thoại nhà em cơ à? Hơn nữa, hôm qua đâu phải cuối tuần, sao tự nhiên chị ta lại gọi?”

Tần Chiêu Chiêu bình thản nói:

“Vẫn là chuyện công việc thôi.”

Lục Dao nhíu mày:

“Công việc? Công việc của Giang Tâm Liên không phải là bát vàng à? Chị ta không làm nữa sao?”

Thấy Lục Dao hiểu lầm, Tần Chiêu Chiêu giải thích:

“Không phải chị ta, mà là em dâu của chị ta.”

Lục Dao càng khó hiểu:

“Liên quan gì đến em dâu của chị ta?”

Tần Chiêu Chiêu chậm rãi kể:

“Khi bố mẹ Giang Tâm Liên cưới vợ cho con trai, họ hứa hẹn sẽ lo cho bên thông gia một công việc chính thức nếu hai người kết hôn. Em dâu chị ta chấp nhận cuộc hôn nhân này cũng vì lời hứa đó.

Nhưng kết hôn đã lâu rồi mà lời hứa ấy vẫn chưa được thực hiện. Cô ta không hài lòng, làm ầm lên trong nhà, thậm chí còn kéo người nhà mình đến gây sự, nói bên Giang Tâm Liên lừa cưới. Suýt nữa thì đánh nhau.

Cuối cùng, Giang Tâm Liên đành phải đồng ý lo liệu công việc cho cô ta mới dàn xếp ổn thỏa. Vì thế, chị ta mới tìm đến anh cả, mong anh ấy giúp tìm việc.”

Lục Dao nghe xong thì bật cười mỉa mai:

“Sao chị ta còn dám mở miệng nhờ vả như vậy chứ? Chẳng lẽ chị ta quên mình đã ly hôn với anh cả rồi sao? Thật không biết xấu hổ! Ly hôn rồi mà anh cả vẫn không thoát được sự ‘hút máu’ của chị ta.

Nhưng… đừng nói là anh cả đồng ý rồi nhé?”

Tần Chiêu Chiêu gật đầu.

Lục Dao tức đến nỗi đập tay xuống bàn:

“Anh ấy đúng là đồ ngốc! Chẳng lẽ anh ấy quên mất gia đình Giang Tâm Liên thuộc kiểu người gì à? Có lần đầu thì sẽ có lần sau. Sau này còn không biết sẽ kéo tới bao nhiêu chuyện phiền phức nữa!

Mà chị dâu, sao chị và bố mẹ không ngăn anh ấy lại?”

Tần Chiêu Chiêu thở dài, thấp giọng nói:

“Giang Tâm Liên đòi tự tử, anh ấy mềm lòng, không thể làm gì khác hơn là đồng ý.”

Lục Dao nghiến răng:

“Em biết ngay mà! Chị ta nắm thóp anh cả rồi! Chị ta biết chắc anh ấy sẽ không để mình tìm đến đường cùng.

Cứ chờ mà xem, sau này Giang Tâm Liên chắc chắn còn tiếp tục quấy rầy anh cả. Đến lúc đó, chỉ cần anh ấy mềm lòng thêm một chút, hai người lại làm hòa thì cuộc đời anh ấy coi như xong!”

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười, giọng bình thản:

"Lỡ thật sự xảy ra chuyện đó, thì cũng chỉ có thể nói là số trời. Nhưng chị không nghĩ họ sẽ quay lại sống chung đâu."

Lục Dao tò mò: "Tại sao chị lại nghĩ thế?"

"Hôm Giang Tâm Liên đến nhà, lúc đó chị và anh cả chưa về. Chị ta hỏi Á Á và Thanh Thanh có muốn bố mẹ quay lại sống chung như trước kia không. Thanh Thanh cũng hỏi lại bố mình, nhưng anh ấy trả lời rất chắc chắn rằng sẽ không sống chung với mẹ chúng nữa."

"Vậy hai đứa nhỏ chắc khóc nhiều lắm."

"Không đâu, Á Á còn nói không muốn bố mẹ quay lại sống chung nữa. Vì mỗi lần họ ở chung là lại cãi nhau, mà mỗi khi cãi nhau, người buồn nhất chính là hai chị em."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK