Ngô An đang ngồi trong nhà cùng con trai thì thấy em trai bước vào. Nhìn vẻ mặt căng thẳng của hắn, chị ta không hỏi nhiều, chỉ lặng lẽ nhấc điện thoại lên, gọi ngay cho chồng.
“Bảo, Ngô Bình có chuyện quan trọng muốn bàn với anh. Anh về nhà một chuyến được không?”
Đầu dây bên kia, Lưu Ngọc Bảo cân nhắc một lát rồi đồng ý. Công việc hôm nay cũng không quá bận rộn, hơn nữa nếu Ngô Bình đích thân tìm đến, chắc chắn không phải chuyện nhỏ.
Ngô An đặt điện thoại xuống, quay lại nhìn em trai.
“Về đơn vị có gặp khó khăn gì không? Có ai nói gì sau lưng em không?”
“Không có.” Ngô Bình lắc đầu. “Em vẫn giữ quan hệ bình thường với đồng đội. Dù sao cũng có giám định pháp y chứng minh em không liên quan.”
Ngô An thở phào nhẹ nhõm. “Vậy thì tốt. Chị nghe thế cũng yên tâm rồi.”
Nhưng khi nhìn kỹ lại, Ngô Bình nhận ra chị gái gầy đi trông thấy, quầng thâm dưới mắt sâu hơn. Hắn cau mày hỏi:
“Chị vẫn không ngủ ngon sao?”
Ngô An thở dài, giọng mệt mỏi: “Chị cứ nhắm mắt lại là lại thấy Dương Tiểu Yến treo cổ trước mặt. Giống như cô ta đang tìm chị để trả thù.”
Ngô Bình nhíu mày. Hắn có chút áy náy với chị gái mình. Nhưng rất nhanh, hắn bình tĩnh lại, giọng nói trở nên lạnh lùng:
“Chị suy nghĩ nhiều rồi. Người chết là hết, cô ta không thể làm gì được đâu. Dương Tiểu Yến chết là đáng. Nếu không phải cô ta uy hiếp em, em cũng chẳng ra tay. Cho dù cô ta có muốn tìm ai, cũng chỉ tìm em thôi, không liên quan gì đến chị.”
Ngô An bật cười chua chát: “Sao lại không liên quan? Chẳng phải chị cũng đã giúp em treo cô ta lên xà nhà sao?”
Nhắc đến chuyện đó, Ngô Bình không mảy may dao động. Giết người đối với hắn chẳng khác gì giết một con gà. Hắn đã đi quá xa trên con đường này, số người chết dưới tay hắn không chỉ một hay hai.
Nhìn dáng vẻ tiều tụy của chị gái, hắn đề nghị: “Chị có thể đến chùa xin một lá bùa hộ thân, biết đâu sẽ thấy an tâm hơn.”
Ngô An như bừng tỉnh: “Sao chị không nghĩ ra nhỉ? Chờ khi chồng chị về, em đi cùng chị đến chùa nhé?”
Ngô Bình lắc đầu: “Em chỉ tranh thủ ghé qua đây, không thể ở ngoài quá lâu. Nếu về đơn vị muộn, sẽ khó giải thích.”
Ngô An gật đầu, đành tự mình đi sau. Nhưng rồi chị ta chợt nhớ ra:
“Đúng rồi, Ngô Bình, em tìm anh rể gấp như vậy, có chuyện gì à?”
“Không có gì đâu, chỉ là chuyện của đàn ông thôi.”
Ngô An hoàn toàn không biết đến những giao dịch phi pháp giữa Ngô Bình và Lưu Ngọc Bảo.
Một phần vì việc họ làm quá nguy hiểm, càng ít người biết càng tốt. Một phần vì nếu chị ta không dính dáng, sau này nếu có chuyện, ít nhất vẫn có thể bảo vệ con cái.
Dù Lưu Ngọc Bảo là kẻ nhẫn tâm, nhưng với vợ con, gã lại bảo vệ rất kỹ. Khi biết cái chết của Dương Tiểu Yến có liên quan đến Ngô An, gã đã cho Ngô Bình một cái bạt tai.
Không lâu sau, Lưu Ngọc Bảo trở về.
Gã không vội nói chuyện ngay mà bảo vợ dẫn con ra ngoài. Chỉ khi trong nhà chỉ còn lại hai người đàn ông, gã mới dẫn Ngô Bình vào phòng làm việc.
Đây là nơi an toàn nhất.
Lưu Ngọc Bảo ngồi xuống ghế, giọng trầm xuống đầy nguy hiểm: “Có chuyện gì?”
Ngô Bình hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào mắt anh rể:
“Tuyến đường mới của chúng ta bị chặn rồi. Nhóm vận chuyển cũng bị bắt.”
Bầu không khí trong phòng trở nên căng thẳng đến cực độ. Ánh mắt Lưu Ngọc Bảo tối sầm lại, vẻ độc ác hiện rõ trên gương mặt.
Gã nghiến răng: “Em biết chuyện này từ đâu?”
“Sáng nay Lục Trầm đến tìm em, hỏi thẳng em có biết ‘Thiên Ca’ không. Rõ ràng anh ta đang ám chỉ em chính là Thiên Ca.” Ngô Bình nói, giọng đầy lo lắng. “Anh rể, bước tiếp theo chúng ta phải làm sao đây? Lục Trầm không phải người bình thường. Bây giờ anh ta đã để mắt đến em, không chừng một ngày nào đó em sẽ rơi vào tay anh ta mất.”
Lưu Ngọc Bảo nhíu mày khó hiểu:
"Em đã làm gì mà anh ta đột nhiên để ý đến em?"
Ngô Bình có chút bực bội, giọng không giấu được sự khó chịu:
"Mọi chuyện cũng tại em bất cẩn quá! Nhóm người kia mãi không có tin tức, mà số hàng bọn họ mang theo lại không hề ít. Vì vậy, sau khi giao hàng cho khu doanh trại hai, trên đường về em đã ghé qua xưởng gạch để xem xét tình hình.
Ai ngờ Lục Trầm lại cho người giám sát khu vực đó từ trước!"
Lưu Ngọc Bảo im lặng suy nghĩ.
Việc này không thể trách Ngô Bình được. Tất cả là do Lục Trầm đã bắt người và phong tỏa tin tức quá kín kẽ.
Gã từng nhiều lần chịu thiệt dưới tay Lục Trầm. Sự nghiệp của gã đã bị anh phá hủy hết lần này đến lần khác. Gã sớm đã muốn trừ khử anh, nhưng vì biết rõ anh có bối cảnh lớn, nếu có chuyện gì xảy ra với anh, chắc chắn cấp trên sẽ điều tra đến cùng.
Gã không muốn tự rước phiền phức, nếu không đã ra tay từ lâu rồi.
Sau một lúc suy nghĩ, gã trầm giọng nói:
"Gần đây em đừng manh động, cứ ngoan ngoãn giữ im lặng. Lục Trầm không có bằng chứng trong tay nên mới tìm cách thăm dò em. Anh ta sẽ không thể nào tìm ra chứng cứ phạm tội của em đâu."
Ngô Bình không đồng tình với cách này. Hắn cau mày, đề nghị:
"Bây giờ anh ta đã nghi ngờ em rồi, tiếp theo chắc chắn sẽ điều tra em. Anh rể, chi bằng tìm người xử lý anh ta đi. Như vậy chẳng phải an toàn hơn sao?"
Lưu Ngọc Bảo lắc đầu, ánh mắt sắc bén:
"Đó chỉ là bước đường cùng khi không còn lựa chọn nào khác. Chúng ta vẫn chưa đến mức phải làm vậy. Em từng nói anh ta có mối quan hệ rất tốt với vợ, đúng không?
Chúng ta có thể lợi dụng cô ta, khiến anh ta phân tâm, không còn thời gian để điều tra em nữa."
Ngô Bình suy nghĩ một chút rồi gật đầu:
"Giờ chỉ còn cách đó thôi."
Lưu Ngọc Bảo dặn dò:
"Lần sau đừng mạo hiểm như lần trước nữa, suýt nữa bị bắt rồi đấy!"
Ngô Bình cười nhạt, đáp:
"Anh yên tâm, lần trước là tình huống khẩn cấp, em muốn cứu lão đại Vương nên mới liều lĩnh vào nhà cô ta. Lần này sẽ không đâu, em đã có trợ thủ mới rồi."
Lưu Ngọc Bảo nheo mắt:
"Ai? Đáng tin không?"