Mục lục
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Em cứ về đi, vết thương của anh không còn đau nữa, ngày mai là có thể xuất viện rồi. Em không cần lo cho anh đâu, bệnh viện có y tá chăm sóc, cứ về với mẹ đi.”

“Không được, nhỡ có kiểm tra gì mà không có người bên cạnh thì sao? Em không yên tâm đâu.”

Mẹ Từ tiếp lời ngay: “Tuệ Lan nói đúng đấy, vậy thì để đến tối cũng được.”

Lục Phi cảm thấy ngại ngùng: “Sao lại phiền phức thế được? Anh thực sự không sao mà. Ở bệnh viện có bao nhiêu y tá, họ sẽ hỗ trợ anh. Em không cần lo lắng đâu, cứ về với mẹ đi. Em mà ở lại, anh lại càng thấy khó xử hơn.”

“Anh chắc chắn không sao chứ?” Vương Tuệ Lan vẫn hơi băn khoăn.

“Không có vấn đề gì đâu. Nếu không phải vì phải truyền dịch, hôm nay anh đã xuất viện rồi. Em cứ yên tâm. Hơn nữa, chẳng phải em luôn muốn tìm bố mẹ ruột sao? Giờ tìm thấy rồi, mau về gặp họ đi.”

Cô quay sang Từ Bình An, giọng hơi ngập ngừng: “Anh… anh ở lại đây chăm sóc anh Lục giúp em nhé? Em về với mẹ được không?”

Từ Bình An gật đầu ngay, không chút do dự.

“Được, em cứ về đi, anh sẽ ở đây trông chừng anh ấy.”

Lục Phi vội xua tay: “Không cần đâu, mọi người cứ về hết đi. Anh ở đây không sao đâu, thực sự không cần ai chăm sóc cả.”

Từ Bình An nhún vai, nói thản nhiên: “Anh đừng khách sáo nữa. Nếu tôi về, đến lúc không có ai bên cạnh anh thì em gái tôi sẽ không yên tâm mà đi cùng mẹ đâu. Quyết định vậy nhé.”

Lục Phi chỉ còn biết gật đầu.

Vương Tuệ Lan và mẹ Từ rời khỏi phòng bệnh, để lại hai người đàn ông trong không gian tĩnh lặng.

Từ Bình An ngồi xuống bên giường, chậm rãi quan sát Lục Phi. Hắn không nói gì, chỉ im lặng nhìn đối phương chăm chú.

Ánh mắt đó khiến Lục Phi cảm thấy hơi rợn người. Anh ta khẽ cau mày: “Từ Bình An, anh nhìn tôi như vậy làm gì?”

“Lục Phi, em gái tôi rất quan tâm đến anh.” Từ Bình An hơi nghiêng đầu, nụ cười mang chút ý vị sâu xa. “Hai người có quan hệ gì với nhau vậy?”

Câu hỏi này làm Lục Phi giật mình. Không ngờ đối phương lại hỏi thẳng như thế, lại còn hỏi ngay trước mặt bệnh nhân nằm giường bên cạnh, khiến anh ta có chút lúng túng.

“Tôi ra ngoài hóng gió một chút, phòng bệnh này nóng quá. Anh cầm giúp tôi túi truyền dịch.”

Thực ra trong phòng có quạt máy, không hề nóng chút nào. Nhưng anh ta chỉ muốn tìm cớ tránh né chủ đề này.

Từ Bình An không vạch trần, chỉ nhấc túi truyền dịch lên rồi theo anh ta ra ngoài.

Cả hai đi đến khu vực cầu thang, không gian yên tĩnh hơn nhiều.

“Anh có thuốc lá không?”

Từ Bình An lấy ra một điếu, đưa cho anh ta.

“Không ngờ anh cũng hút thuốc đấy.”

Lục Phi châm thuốc, rít một hơi thật sâu. Trước đây anh ta không có thói quen này, nhưng từ khi mâu thuẫn với Giang Tâm Liên, anh bắt đầu hút để giải tỏa tâm trạng.

“Chỉ thỉnh thoảng thôi.”

“Tốt nhất là vậy.” Từ Bình An nhả ra một vòng khói trắng, giọng trầm trầm. “Hút thuốc có hại cho sức khỏe, tránh được thì đừng động vào. Lỡ nghiện rồi, muốn bỏ cũng khó. Như tôi đây, một ngày một bao, thiếu một điếu cũng chịu không nổi.” Hắn nói xong, đưa bật lửa cho Lục Phi.

Lục Phi hít thêm một hơi sâu nữa, rồi mới lên tiếng: “Anh hút vậy không ổn đâu.”

Từ Bình An khẽ cười: “Anh có thể kể cho tôi nghe về Tuệ Lan không? Tôi rất muốn biết những gì em gái mình đã trải qua suốt bao năm qua.”

Lục Phi trầm mặc một lúc, ánh mắt hơi tối lại. Một lúc sau, anh ta mới chậm rãi nói:

“Cô ấy đã chịu rất nhiều khổ cực. Khi còn nhỏ, bố mẹ nuôi không hề thương yêu, thậm chí còn ngược đãi. Sau này, cô ấy đi làm giúp việc để kiếm tiền nhưng lại bị xâm hại. Điều tồi tệ hơn là bố mẹ nuôi không hề đứng về phía cô ấy, mà còn ép cô ấy kết hôn với kẻ đã làm hại mình.

Nhà chồng cũng không coi cô ấy ra gì. Khi cô ấy sinh khó, họ chỉ quan tâm đến đứa trẻ chứ không màng sống chết của người mẹ. Cuối cùng, nhờ bác sĩ can thiệp, cô ấy mới giữ được mạng.

Sau khi tỉnh lại, cô ấy bị nhà chồng bỏ mặc ngay tại bệnh viện. Em trai và em dâu tôi tình cờ chứng kiến cảnh đó nên đã giúp đỡ cô ấy, còn nhận cô ấy làm em gái kết nghĩa.

Rồi cô ấy bắt đầu làm ăn, buôn bán nhỏ. Chỉ trong chưa đầy một năm, cô ấy đã kiếm đủ tiền trả nợ, sau đó ly hôn.

Bố mẹ nuôi vốn định từ mặt, nhưng khi thấy cô ấy kiếm được nhiều tiền lại thay đổi thái độ, đòi cô ấy đưa tiền chuộc cùng với tiền nuôi dưỡng, nói rằng nếu không thì không chịu cắt đứt quan hệ.

Suốt nhiều năm qua, cô ấy vẫn luôn cố gắng kiếm tiền cho họ, thực chất đã trả đủ những gì họ từng chi ra. Nhưng cô ấy không muốn tiếp tục bị bóc lột nữa, nên đã trốn đến thành phố Hải Thị để mưu sinh.

Hiện tại, cô ấy đang ở nhà tôi, tạm thời chăm sóc em dâu tôi mới sinh con.”

Vương Tuệ Lan theo mẹ về nhà. Vừa bước vào sân, cô đã thấy một người đàn ông cao lớn, da ngăm rắn rỏi, đang xách chậu nước từ giếng lên. Anh ta vừa bước ra cửa thì trông thấy mẹ vợ đi cùng một cô gái lạ, liền tươi cười hỏi:

“Mẹ, chẳng phải mẹ đi bệnh viện với anh cả sao? Sao về nhanh vậy? Anh ấy đâu rồi?”

Mẹ Từ hôm nay vui vẻ hơn bao giờ hết, cười híp mắt đáp:

“Nhìn con kìa, hỏi một lúc nhiều thế, mẹ biết trả lời câu nào trước đây?”

Đại Tráng cười gãi đầu, ngượng ngùng nói:

“Mẹ trả lời câu nào cũng được mà.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK