Mục lục
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Còn Tần Chiêu Chiêu, chẳng cần nỗ lực gì cũng đạt đến đỉnh cao, chạm tới cuộc sống mà bao nhiêu người cả đời cũng khó lòng với tới.

Ánh mắt hai người chạm nhau trong chốc lát.

Vinh Xuân Mai vội vàng thu lại ánh nhìn, cúi đầu cầm chậu nước quay người vào nhà.

Tần Chiêu Chiêu cũng chẳng muốn để ý đến cô ả.

Cô biết, không biết từ khi nào, những chuyện xấu xa Vinh Xuân Mai từng làm đã truyền ra khắp con phố.

Bây giờ, mỗi khi nhắc đến cô ả, mọi người đều xem như một trò cười.

Vinh Xuân Mai bị nhốt trong nhà suốt một tháng, không dám bước chân ra ngoài. Nhưng khi cái bụng ngày một lớn, bố mẹ cô ta cũng không thể để cô ta tiếp tục trốn tránh. Họ tìm đến gia đình Trưởng phòng Tôn, viện cớ con gái mình đã mang thai, ép họ phải tổ chức đám cưới với Tôn Đại Quân.

Từ đó, tin đồn về Vinh Xuân Mai lan ra khắp nơi, không chỉ ảnh hưởng đến danh tiếng của cô ta mà còn khiến nhà họ Tôn bị mang tiếng xấu. Nhưng gia đình họ Tôn chỉ muốn đứa bé, không hề có ý định cưới cô ta về làm dâu.

Bố mẹ cô ta nói đủ điều, thuyết phục bằng mọi cách, nhưng phía bên kia vẫn kiên quyết:
"Chúng tôi chỉ cần đứa trẻ, không cần mẹ nó."

Lời nói ấy khiến Vinh Xuân Mai phẫn uất. Trong cơn giận dữ, cô ta quyết định đến bệnh viện phá thai.

Nhưng vừa hé miệng ra nói ý định của mình, cô ta liền bị bố mẹ chửi té tát. Họ mắng không tiếc lời, dọa rằng nếu cô ta dám làm thế thì lập tức cút ra khỏi nhà, đừng mong quay về nữa. Họ bắt cô ta phải lấy Tôn Đại Quân bằng mọi giá.

Danh tiếng của cô ta đã hoàn toàn tan nát. Cả khu phố đều biết chuyện, chẳng ai còn muốn dính dáng đến cô ta. Giờ đây, cô ta chỉ còn một con đường duy nhất: bám lấy nhà họ Tôn. Đứa con trong bụng chính là hy vọng cuối cùng để ép họ phải chấp nhận cưới cô ta. Vì vậy, dù có hận Tôn Đại Quân đến đâu, cô ta vẫn phải giữ lại đứa bé này.

Dẫu không ưa gì gã đàn ông ấy, nhưng so với tình cảnh hiện tại của mình, nhà họ Tôn vẫn là cái phao cứu sinh duy nhất.

Sau nhiều lần giằng co giữa hai bên gia đình, cuối cùng, vì đứa cháu trai duy nhất, nhà họ Tôn đành phải miễn cưỡng đồng ý tổ chức hôn lễ.

Vinh Xuân Mai ngỡ rằng khi bước chân vào nhà họ Tôn, cô ta sẽ có một cuộc sống ổn định hơn. Nhưng hóa ra, bi kịch mới chỉ vừa bắt đầu.

Tôn Đại Quân vốn dĩ không hề muốn lấy cô ta, gã chỉ vì bị ép cưới để khỏi phải bồi thường sính lễ. Chuyện bị đổ tội cưỡng hiếp càng khiến gã oán hận. Vì thế, dù đã kết hôn, gã cũng chẳng buồn chạm vào cô ta. Hai người không ở chung phòng, gã luôn tìm cách tránh mặt.

Nếu cô ta lỡ làm gì khiến gã khó chịu, cái tát liền giáng xuống ngay không chút nương tay. Bố mẹ chồng thấy thế nhưng cũng mặc kệ, coi như không có chuyện gì xảy ra. Toàn bộ việc nhà đều giao hết cho cô ta, không ai quan tâm cô ta sống chết ra sao.

Ban đầu, Vinh Xuân Mai không chịu làm. Nhưng bố mẹ chồng cũng chẳng buồn chiều cô ta.

"Không làm thì đừng mong có cơm ăn."

Hai ngày liền bị bỏ đói, cô ta không chịu nổi, liền chạy về nhà mách bố mẹ. Kết quả, chưa than thở được mấy câu đã bị bố mắng xối xả rồi đuổi về.

Còn Tần Chiêu Chiêu, chẳng cần nỗ lực gì cũng đạt đến đỉnh cao, chạm tới cuộc sống mà bao nhiêu người cả đời cũng khó lòng với tới.

Ánh mắt hai người chạm nhau trong chốc lát.

Vinh Xuân Mai vội vàng thu lại ánh nhìn, cúi đầu cầm chậu nước quay người vào nhà.

Tần Chiêu Chiêu cũng chẳng muốn để ý đến cô ả.

Cô biết, không biết từ khi nào, những chuyện xấu xa Vinh Xuân Mai từng làm đã truyền ra khắp con phố.

Bây giờ, mỗi khi nhắc đến cô ả, mọi người đều xem như một trò cười.

Vinh Xuân Mai bị nhốt trong nhà suốt một tháng, không dám bước chân ra ngoài. Nhưng khi cái bụng ngày một lớn, bố mẹ cô ta cũng không thể để cô ta tiếp tục trốn tránh. Họ tìm đến gia đình Trưởng phòng Tôn, viện cớ con gái mình đã mang thai, ép họ phải tổ chức đám cưới với Tôn Đại Quân.

Từ đó, tin đồn về Vinh Xuân Mai lan ra khắp nơi, không chỉ ảnh hưởng đến danh tiếng của cô ta mà còn khiến nhà họ Tôn bị mang tiếng xấu. Nhưng gia đình họ Tôn chỉ muốn đứa bé, không hề có ý định cưới cô ta về làm dâu.

Bố mẹ cô ta nói đủ điều, thuyết phục bằng mọi cách, nhưng phía bên kia vẫn kiên quyết:
"Chúng tôi chỉ cần đứa trẻ, không cần mẹ nó."

Lời nói ấy khiến Vinh Xuân Mai phẫn uất. Trong cơn giận dữ, cô ta quyết định đến bệnh viện phá thai.

Nhưng vừa hé miệng ra nói ý định của mình, cô ta liền bị bố mẹ chửi té tát. Họ mắng không tiếc lời, dọa rằng nếu cô ta dám làm thế thì lập tức cút ra khỏi nhà, đừng mong quay về nữa. Họ bắt cô ta phải lấy Tôn Đại Quân bằng mọi giá.

Danh tiếng của cô ta đã hoàn toàn tan nát. Cả khu phố đều biết chuyện, chẳng ai còn muốn dính dáng đến cô ta. Giờ đây, cô ta chỉ còn một con đường duy nhất: bám lấy nhà họ Tôn. Đứa con trong bụng chính là hy vọng cuối cùng để ép họ phải chấp nhận cưới cô ta. Vì vậy, dù có hận Tôn Đại Quân đến đâu, cô ta vẫn phải giữ lại đứa bé này.

Dẫu không ưa gì gã đàn ông ấy, nhưng so với tình cảnh hiện tại của mình, nhà họ Tôn vẫn là cái phao cứu sinh duy nhất.

Sau nhiều lần giằng co giữa hai bên gia đình, cuối cùng, vì đứa cháu trai duy nhất, nhà họ Tôn đành phải miễn cưỡng đồng ý tổ chức hôn lễ.

Vinh Xuân Mai ngỡ rằng khi bước chân vào nhà họ Tôn, cô ta sẽ có một cuộc sống ổn định hơn. Nhưng hóa ra, bi kịch mới chỉ vừa bắt đầu.

Tôn Đại Quân vốn dĩ không hề muốn lấy cô ta, gã chỉ vì bị ép cưới để khỏi phải bồi thường sính lễ. Chuyện bị đổ tội cưỡng hiếp càng khiến gã oán hận. Vì thế, dù đã kết hôn, gã cũng chẳng buồn chạm vào cô ta. Hai người không ở chung phòng, gã luôn tìm cách tránh mặt.

Nếu cô ta lỡ làm gì khiến gã khó chịu, cái tát liền giáng xuống ngay không chút nương tay. Bố mẹ chồng thấy thế nhưng cũng mặc kệ, coi như không có chuyện gì xảy ra. Toàn bộ việc nhà đều giao hết cho cô ta, không ai quan tâm cô ta sống chết ra sao.

Ban đầu, Vinh Xuân Mai không chịu làm. Nhưng bố mẹ chồng cũng chẳng buồn chiều cô ta.

"Không làm thì đừng mong có cơm ăn."

Hai ngày liền bị bỏ đói, cô ta không chịu nổi, liền chạy về nhà mách bố mẹ. Kết quả, chưa than thở được mấy câu đã bị bố mắng xối xả rồi đuổi về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK