Mẹ cô ta lắc đầu, giọng nghẹn lại:
"Mẹ chưa bao giờ quên. Nó là nỗi đau mãi mãi khắc sâu trong lòng mẹ."
Đúng lúc này, bố cô ta đi ngang qua, thấy hai mẹ con ôm nhau thì dừng bước. Đoán được chuyện gì đang diễn ra, ông ta bước vào, lên tiếng an ủi:
"Chuyện đã qua rồi, hai người đừng nghĩ mãi. Vài hôm nữa cả nhà mình đi chụp một bức ảnh mới, không cần giữ bức này nữa. Trễ rồi, về ngủ thôi, đừng làm phiền con gái nghỉ ngơi."
Mẹ cô ta gật đầu, được ông ta dìu ra ngoài. Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại.
Phòng ngủ lại trở về với sự yên tĩnh vốn có.
Phương Yến ngồi xuống bàn, ánh mắt lần nữa dừng lại trên bức ảnh. Đôi môi cô ta nhếch lên thành một nụ cười nhạt. Không chút cảm xúc, cô ta cầm lấy cốc sữa, uống cạn.
---
Trước năm sáu tuổi, Phương Yến từng nghĩ mình là đứa trẻ hạnh phúc nhất thế gian. Cô ta là con một, là trung tâm của gia đình.
Ông bà, bố mẹ đều cưng chiều cô ta như báu vật.
Nhưng mọi thứ thay đổi khi em trai chào đời.
Tất cả sự quan tâm, yêu thương của bố mẹ dần chuyển sang cậu ta. Không ai để ý đến cảm xúc của cô ta nữa.
Dù cô ta có mè nheo, giận dỗi thế nào cũng vô ích.
Mọi người vẫn nói rằng họ yêu cô ta như cũ, nhưng cô ta không ngốc, cô ta cảm nhận được tình yêu ấy đã phai nhạt theo từng ngày.
Cô ta không hiểu.
Tại sao mọi người lại thay đổi?
Năm em trai ba tuổi, bố mẹ đề nghị cho cậu ta ngủ chung phòng với cô ta.
Nhà có ba phòng ngủ và một phòng khách. Không gian tuy rộng nhưng sáu người sống chung vẫn khá chật chội.
Trước khi có em, bố mẹ ở một phòng, ông bà ở một phòng, cô ta được ngủ riêng.
Cô ta vốn đã không thích em trai, càng không muốn chia sẻ không gian riêng tư với nó, nên kiên quyết từ chối.
Tạm thời chuyện này bị gác lại.
Nhưng rồi, một đêm nọ...
Cô ta tỉnh dậy giữa chừng vì khát nước.
Trên đường xuống bếp, cô ta vô tình nghe thấy giọng của bà nội văng vẳng trong phòng khách.
"Con bé đó không phải con ruột, các con không thể chiều chuộng nó như vậy. Nhìn xem nó hành xử ra sao rồi! Có nuôi lớn thì cũng chỉ là đồ vong ân bội nghĩa. Tốt hơn hết là trả nó về cho bố mẹ ruột. Dù sao cũng cho nó sống trong sung sướng suốt bao nhiêu năm, coi như chúng ta đã làm tròn bổn phận."
Nghe đến đây, lòng cô ta lạnh buốt, như thể có một cơn gió rét quét qua tận xương tủy.
Bố cô ta lên tiếng trước, giọng đầy do dự:
"Không được. Chúng ta đã nuôi Tiểu Yến suốt bao nhiêu năm nay, cũng có tình cảm rồi. Nhà bố mẹ ruột của con bé có đến năm, sáu người con, liệu bây giờ trở về đó có sống tốt không? Bố không nỡ đâu."
Mẹ cô ta cũng đồng tình với chồng, gật đầu phụ họa.
Nhưng lúc này, bà nội lại thở dài, nhẹ nhàng nhắc đến một người khác:
"Nếu không đưa nó về, vậy Tiểu Bảo phải làm sao đây? Tiểu Yến không thích Tiểu Bảo, cứ ép chúng ở chung phòng, các con có yên tâm được không?"
Lời của bà khiến cả bố mẹ cô ta trầm mặc.
Cô ta hoang mang. Cú sốc này đến quá đột ngột, khiến cô ta không biết phải làm gì. Cô ta không muốn bị gia đình này vứt bỏ. Hơn ai hết, cô ta hiểu rõ, bố mẹ vẫn còn tình cảm với mình. Nếu muốn tiếp tục ở lại đây, cô ta buộc phải sống hòa thuận với Tiểu Bảo.
Thế nên, khi bố mẹ đề nghị Tiểu Bảo đến ở chung phòng, cô ta đã đồng ý ngay mà không hề do dự. Ban đầu, bố mẹ và cả ông bà nội vẫn chưa thật sự yên tâm về cô ta. Nhưng cô ta biết điều đó, và cô ta có cách khiến họ an lòng.
Hai năm sau đó, cô ta chăm sóc Tiểu Bảo rất chu đáo. Cậu bé quấn quýt cô ta như cái đuôi nhỏ, suốt ngày ríu rít gọi "chị, chị" không rời. Cô ta đối xử với Tiểu Bảo tốt hơn bất cứ ai trong nhà, đến mức bố mẹ và ông bà nội hoàn toàn gạt bỏ mọi lo lắng.
Rồi mùa hè năm đó, một sự kiện đã thay đổi tất cả.
Hôm ấy, họ hàng trong nhà tổ chức tiệc mừng trăm ngày cho con trai của chú thím. Bố mẹ dẫn cô ta và Tiểu Bảo về quê dự tiệc. Bữa tiệc vô cùng náo nhiệt, khách khứa đến đông đúc, cả người lớn lẫn trẻ con.
Khi bố mẹ bận trò chuyện với họ hàng, cô ta dẫn Tiểu Bảo ra ngoài chơi cùng lũ trẻ trong làng.
Ngay khi bước ra sân, ánh mắt cô ta lập tức dừng lại trên cái giếng cũ trước nhà chú.
Gia đình chú vẫn thường dùng giếng này để lấy nước.
Vừa nhìn thấy cái giếng, một ý nghĩ lạnh lẽo chợt lóe lên trong đầu cô ta.
Chỉ cần Tiểu Bảo biến mất, cô ta sẽ là người duy nhất trong nhà.
Không ai có thể tranh giành tình cảm với cô ta nữa.
Không còn ai cướp đi sự quan tâm của bố mẹ.
Không còn ai san sẻ bất cứ thứ gì với cô ta.
Cô ta khẽ nở một nụ cười.
"Tiểu Bảo, em có biết không? Bên dưới giếng này có một thế giới khác đấy. Một nơi thần kỳ, nơi mà chỉ cần nhảy xuống, mọi điều ước của em sẽ thành hiện thực."
Tiểu Bảo mở to đôi mắt tròn xoe, vẻ mặt đầy tò mò:
"Thật không chị?"
"Chị từng nghe người lớn kể rồi. Nhưng bí mật này không thể nói cho ai biết. Nếu ai nhìn thấy em nhảy xuống, điều ước sẽ mất linh."
Tiểu Bảo chỉ mới bốn tuổi. Một đứa trẻ ngây thơ, dễ dàng tin vào những câu chuyện cổ tích.
Sau khi gieo vào đầu em trai niềm tin ấy, cô ta dẫn cậu nhóc quay lại chỗ đám trẻ trong làng, rồi ung dung trở về bên mẹ, tiếp tục tham gia bữa tiệc như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Tiểu Bảo vẫn chơi đùa vui vẻ cùng đám trẻ trong làng.
Không ai để ý đến cậu bé.
Không ai biết rằng, chỉ một lát sau, cậu bé ấy sẽ biến mất mãi mãi.
Đến khi tiệc tan, mọi người bắt đầu tìm kiếm Tiểu Bảo.
Tìm khắp nơi.
Tìm mãi mà không thấy.
Người lớn trong nhà hốt hoảng gọi nhau, cả làng cùng nhau đi tìm.
Nhưng vô ích.
Mãi đến trưa hôm sau, khi mặt trời lên cao, có người nhìn xuống giếng và hét lên kinh hoàng.
Thi thể của Tiểu Bảo đã nổi lên.