Nói đến đây, cô chợt cảm thấy bất an.
Nếu bọn họ thực sự mang Thanh Thanh đi đâu đó, thì chắc chắn có mục đích riêng. Mà khi đã có mục đích, đứa trẻ có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Suy nghĩ này khiến cô hoang mang.
Nhưng cô không thể nói thẳng ra, sợ rằng Vương Tuệ Lan sẽ hoảng loạn.
Tần Chiêu Chiêu siết chặt tay, trán khẽ nhíu lại. Cô cần suy nghĩ kỹ hơn.
“Chị Chiêu Chiêu, em thật sự rối lắm... Thanh Thanh có phải bị bà ngoại đưa đi không?”
Tần Chiêu Chiêu vốn cũng đang rối trí, nhưng câu hỏi của Vương Tuệ Lan như kéo cô ra khỏi mớ bòng bong, giúp cô dần tìm ra manh mối.
Hôm nay là thứ năm.
Theo lẽ thường, mẹ của Giang Tâm Liên phải đi làm ở nhà máy. Nếu sáng nay bà ta không đi làm, đến trưa vẫn chưa về ăn cơm, mà lại còn dễ dàng đưa Thanh Thanh đi như vậy… Xâu chuỗi những điều này lại, khả năng bà ta chính là người đã đưa con bé đi gần như là chắc chắn.
Nghe Tần Chiêu Chiêu phân tích, Vương Tuệ Lan chợt thấy có lý. Trong lòng cô ấy lập tức nhen nhóm hy vọng.
“Chị có biết bà ấy làm ở đâu không?”
Tần Chiêu Chiêu lắc đầu. “Nghe nói bà ấy làm ở một nhà máy thực phẩm, nhưng Hải Thị có tận mấy nhà máy thực phẩm, chị không biết chính xác là ở đâu.”
Vương Tuệ Lan thoáng chán nản, nhưng chưa kịp lên tiếng, Tần Chiêu Chiêu đã tiếp lời:
“Nhưng không sao. Hàng xóm ở đây chắc chắn biết. Chúng ta chỉ cần đi hỏi thăm là được. Em ở đây đợi chị, chị đi hỏi thử.”
Vương Tuệ Lan gật đầu, Tần Chiêu Chiêu liền bước tới gõ cửa nhà hàng xóm. Cánh cửa khép hờ, cô không vào trong mà chỉ đứng bên ngoài gọi:
“Có ai ở nhà không?”
Ngay sau đó, một người phụ nữ trung niên thò đầu ra. “Ai đấy?”
Tần Chiêu Chiêu nở nụ cười, lịch sự bước lên một bước.
“Tôi là họ hàng của thím Giang. Nhà thím ấy khóa cửa rồi, cô có biết thím ấy đi đâu không?”
Người phụ nữ lắc đầu. “Tôi cũng không rõ. Vừa về nhà thì đã thấy cửa nhà họ khóa.”
Tần Chiêu Chiêu tiếp tục dò hỏi. “Cô có biết bà ấy làm ở đâu không? Tôi có việc cần tìm thím Giang.”
Người phụ nữ trung niên cởi mở, chẳng hề giấu giếm.
“Chuyện này có gì mà không nói được. Bà ấy làm ở nhà máy thực phẩm Thắng Lợi, ngay sau trường tiểu học số 1 Hải Thị. Cô cứ đến đó, thấy trường học là thấy nhà máy.”
“Cảm ơn cô nhiều lắm.” Tần Chiêu Chiêu khẽ cúi đầu cảm kích.
“Không có gì, cũng gần thôi, đi hai dặm là tới.”
Người phụ nữ còn tiễn cô ra tận cửa.
Vừa thấy Tần Chiêu Chiêu quay lại, Vương Tuệ Lan vội chạy tới. “Sao rồi chị? Hỏi được chưa?”
“Hỏi được rồi. Nhà máy thực phẩm Thắng Lợi.”
Vương Tuệ Lan vừa định nói thì người phụ nữ trung niên kia đã lên tiếng trước.
“Ơ, cô gái này... Tôi nhớ ra rồi! Cô là người khóc trên xe buýt, nói bị mất con phải không?”
Vương Tuệ Lan sững lại, cuối cùng cũng nhớ ra đây chính là người phụ nữ đã an ủi cô trên xe.
“Đúng rồi... nhưng vẫn chưa tìm được con.”
Người phụ nữ trung niên nghe vậy, lông mày nhíu chặt lại, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn hai người.
Một người nói là họ hàng nhà họ Giang mà lại không biết bà Giang làm ở đâu. Một người mất con, giờ lại xuất hiện ở đây… Không lẽ đứa trẻ mất tích có liên quan đến nhà họ Giang?
Tuy là hàng xóm, nhưng bà ta vốn cũng không thân thiết với nhà đó. Nhà họ Giang lâu nay có tiếng không tốt, chẳng ai muốn qua lại nhiều.
Vương Tuệ Lan không muốn mất thời gian, vội nói: “Cô, chúng tôi có việc phải đi trước.”
Người phụ nữ còn định hỏi thêm nhưng thấy họ vội vã nên cũng thôi.
“Ừ, có việc thì cứ đi đi.”
Tần Chiêu Chiêu gật đầu cảm ơn, sau đó cùng Vương Tuệ Lan rời đi.
Người phụ nữ trung niên nhìn theo bóng hai người, càng nghĩ càng thấy không đúng.
Trước khi vào nhà, bà ta còn ngoái nhìn cánh cửa khóa chặt của nhà họ Giang, như thể muốn nhìn ra điều gì đó, rồi mới quay lưng bước vào.
—
Ra đến đầu hẻm, Tần Chiêu Chiêu và Vương Tuệ Lan định gọi một chiếc xe ba gác đi ngay.
Nhưng còn chưa kịp vẫy tay, họ đã thấy một người phụ nữ trung niên từ phía bên kia đường đi tới.
Dù mặc áo dày, nhưng khuôn mặt ấy không hề xa lạ.
Tần Chiêu Chiêu từng gặp bà ta vài lần, thậm chí đã nói chuyện nên lập tức nhận ra.
Mẹ Giang có vẻ đang có tâm sự, sắc mặt u ám, không chút biểu cảm. Bà ta không chú ý đến hai người họ, cũng không thấy bóng dáng Thanh Thanh đâu.
Tần Chiêu Chiêu khẽ nói với Vương Tuệ Lan:
“Đó chính là bà ngoại của Thanh Thanh.”
Vương Tuệ Lan theo ánh mắt của Tần Chiêu Chiêu, nhìn người phụ nữ trung niên đang vội vã bước đi.
Không thấy Thanh Thanh đi cùng, nỗi bất an trong lòng cô càng lúc càng dâng cao.
"Thanh Thanh không đi với bà ấy."
Sự nghi ngờ của Tần Chiêu Chiêu với mẹ Giang không những không giảm bớt mà còn tăng lên. Trực giác mách bảo cô rằng, chắc chắn người phụ nữ này có vấn đề.
"Chúng ta gọi bà ta lại xem phản ứng thế nào." Nói rồi, cô lập tức cất tiếng gọi lớn: "Bác Giang!"
Mẹ Giang đang có chuyện trong lòng nên không để ý đến xung quanh. Khi ngẩng đầu lên thấy Tần Chiêu Chiêu và Vương Tuệ Lan, trong mắt bà ta lóe lên một tia căng thẳng, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ bình thản, thậm chí còn cười ngạc nhiên.
"Tần Chiêu Chiêu? Sao hai cô lại ở đây?"
Tần Chiêu Chiêu và Vương Tuệ Lan bước đến gần hơn. Cảm xúc thoáng chốc căng thẳng của bà ta không qua được mắt cả hai.
Tần Chiêu Chiêu thấy lòng mình bỗng trào lên phấn khích—một người vô tội sẽ không có phản ứng như vậy. Cô đoán không sai, khả năng rất cao Thanh Thanh thực sự đã bị bà ta đưa đi.
Cô quyết định thăm dò trước.
"Chúng tôi đến tìm bác."
Mẹ Giang cau mày: "Gì cơ? Tìm tôi á? Thật kỳ lạ. Có chuyện gì vậy?"
Tần Chiêu Chiêu nhìn thẳng vào mắt bà ta, không vòng vo mà nói thẳng: "Thanh Thanh bị ai đó đưa đi rồi. Chúng tôi đến đây xem thử có phải bé đang ở nhà bác không."