Mẹ cô ta cũng không vui, giọng gắt lên:
"Ông không thấy Tâm Liên đang rất mệt sao? Ông cứ ép nó như vậy, sau này nó lạnh nhạt với chúng ta thì đừng có hối hận.
Ông nghĩ ai mua thuốc lá cho ông hút, mua rượu cho ông uống? Bốn mùa ai lo quần áo mới cho ông thay? Nếu nó không chăm lo cho chúng ta, ông trông chờ vào thằng con trai vô dụng của ông sao? Hay là cô con dâu kia?"
Nghe vợ nói vậy, bố Giang cứng họng. Ông ta có giận đến đâu cũng không thể phủ nhận sự thật này.
Bao nhiêu năm qua, nếu không có Giang Tâm Liên giúp đỡ, cuộc sống của ông ta chắc chắn không thể an nhàn như bây giờ.
Ông ta hậm hực cãi lại:
"Chẳng phải tôi chỉ muốn nhanh chóng tìm được một công việc để có thêm thu nhập sao?"
Mẹ cô ta cười khẩy:
"Bao nhiêu năm qua tôi có thấy ông sốt sắng như thế đâu. Hồi trước Lục Phi chủ động tìm việc cho ông, ông cứ kêu đau lưng, nhức mỏi, không muốn làm.
Giá mà lúc đó ông chịu đi làm tử tế một chút, cuộc sống của chúng ta đâu có chật vật thế này?"
Bố cô ta bực mình:
"Việc nó tìm cho tôi toàn là lao động chân tay nặng nhọc. Bà biết lưng tôi không khỏe mà! Lúc đó nếu nó giới thiệu cho tôi một chỗ làm nhàn hạ như trong nhà ăn, bà nghĩ tôi có từ chối không?"
Mẹ cô ta hừ lạnh, chép miệng:
"Nói gì thì nói, bản chất ông vẫn là lười. Tôi sống với ông bao nhiêu năm, chẳng lẽ còn không hiểu?"
Bố Giang tức đến đỏ mặt, cãi lại:
"Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi, nói chuyện với bà đúng là phiền phức!"
Mẹ cô ta cũng không chịu thua:
"Thế chỉ có ông mới mọc được ngà voi chắc?"
Hai vợ chồng cứ thế lời qua tiếng lại mà rời đi, không ai chịu nhường ai.
Hai ngày sau, một tin dữ bất ngờ ập đến.
Hứa An Hoa – chồng của Lục Dao – trong lúc thực hiện nhiệm vụ truy bắt tội phạm, đã rơi xuống vách núi.
Người ta tìm kiếm suốt năm ngày liền, lật tung từng bụi cỏ, lùng sục khắp khu vực xung quanh. Nhưng tất cả những gì họ tìm thấy chỉ là một vài vết máu loang lổ ở vị trí cậu rơi xuống.
Ngoài ra, không có thêm bất kỳ dấu vết nào.
Khu vực ấy lại là vùng rừng sâu, xung quanh không có nhà dân, thú dữ thì đầy rẫy. Thế nhưng, Hứa An Hoa cứ thế biến mất một cách bí ẩn, như thể chưa từng tồn tại.
Khi nhận được tin này, Lục Dao lập tức ngất xỉu, phải đưa vào bệnh viện cấp cứu.
Kiểm tra xong, bác sĩ mới phát hiện cô ấy đã mang thai.
Bố mẹ của Hứa An Hoa đau đớn đến mức không thể gượng dậy nổi.
Cậu là con trai duy nhất của họ, đang ở độ tuổi sung sức nhất, vậy mà giờ đây sống không thấy người, chết không thấy xác.
Hai ông bà đã già, lại chịu cú sốc này, chẳng khác nào bị xé nát trái tim.
Họ còn chưa dám báo tin cho hai cụ già ở quê, sợ rằng các cụ không chịu nổi đả kích này mà xảy ra chuyện.
May mắn duy nhất chính là đứa trẻ trong bụng Lục Dao.
Đứa bé này là hy vọng cuối cùng của họ. Vì thế, dù đau khổ đến đâu, họ cũng không còn ý định muốn đi theo con trai nữa.
Họ chỉ mong đứa trẻ này bình an chào đời, để Hứa An Hoa dù có ra đi cũng không phải chịu cảnh tuyệt hậu.
Nhưng Lục Dao thì không thể nào chấp nhận nổi.
Cô ấy đã tìm kiếm Hứa An Hoa bao nhiêu năm, cuối cùng mới đến được với nhau. Còn chưa kịp tận hưởng cuộc sống hôn nhân, cậu đã không còn nữa.
Lục Dao ngồi trong phòng tân hôn của hai người, nhìn tấm ảnh cưới treo trên tường mà nước mắt cứ thế lặng lẽ rơi xuống.
Giống như một chuỗi hạt bị đứt dây, từng giọt, từng giọt, không cách nào ngừng lại được.
Bố mẹ chồng lo lắng cho sức khỏe của Lục Dao, khuyên cô ra ngoài đi dạo một chút để thư giãn.
Nhưng cô không muốn.
Cuối cùng, Tần Chiêu Chiêu cùng mẹ chồng là Dư Hoa và bố chồng là Lục Quốc An đã đến tận nhà họ Hứa, hết lời khuyên nhủ, mới có thể đưa được Lục Dao ra khỏi căn phòng cô ấy ở cùng Hứa An Hoa.
Họ đưa cô về nhà họ Lục.
Trước khi rời đi, Dư Hoa nhìn hai ông bà thông gia đang đỏ hoe mắt, dịu dàng nói:
"Hai người cũng phải giữ gìn sức khỏe. Dù An Hoa không còn, nhưng thằng bé vẫn để lại cho hai ông bà một đứa cháu. Hai người nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt, sau này còn lo cho cháu nữa."
Mẹ Hứa nước mắt lưng tròng, bà nắm chặt tay Dư Hoa, giọng nghẹn ngào:
"Cảm ơn mọi người... Cảm ơn mọi người đã đồng ý để Lục Dao giữ lại đứa bé của An Hoa."
Mắt Dư Hoa cũng hoe đỏ, bà vỗ nhẹ tay bà Hứa, giọng trìu mến:
"Chúng ta là người một nhà cả, đừng nói những lời khách sáo như thế. Sau này, mọi người cùng nhau nuôi dưỡng đứa bé."
Mẹ Hứa không nói nên lời, chỉ liên tục gật đầu, nước mắt rơi không ngừng.
Lục Quốc An cũng siết chặt tay bố Hứa, không cần nói nhiều, chỉ có cái nắm tay siết chặt cũng đủ thay cho trăm ngàn lời an ủi.
Nhà họ Hứa không tổ chức tang lễ.
Thi thể của Hứa An Hoa vẫn chưa tìm thấy, họ vẫn giữ một tia hy vọng mong manh rằng biết đâu một ngày nào đó, cậu sẽ đột ngột trở về.
Một lý do khác, trong nhà vẫn còn hai cụ già đã rất lớn tuổi.
Sau khi Hứa An Hoa gặp chuyện, Lục Dao hoàn toàn suy sụp, suốt ngày giam mình trong phòng.
Bố Hứa đã phải đưa hai cụ về nhà chị gái để ở tạm. Nếu không, không khí tang thương trong nhà họ Hứa sẽ không thể giấu nổi hai cụ.
Đây cũng là lý do họ không làm tang lễ.
Lục Quốc An lái xe, Tần Chiêu Chiêu ngồi ghế phụ.
Ở ghế sau, Dư Hoa dịu dàng ôm Lục Dao vào lòng, nhẹ nhàng trò chuyện cùng cô.
Suốt chặng đường, nước mắt Lục Dao không ngừng rơi.
Không khí trong xe trĩu nặng. Ai cũng đau lòng, nhưng không ai biết phải nói gì để an ủi cô.
Tần Chiêu Chiêu ngồi phía trước, lòng ngập tràn hối hận.
Là cô đã giới thiệu Hứa An Hoa cho Lục Dao.
Duyên phận của họ quá ngắn ngủi, mà Lục Dao lại yêu Hứa An Hoa đến thế. Giờ cậu đột ngột ra đi, ai mà chịu nổi chứ?
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột...
Sau khi về đến nhà họ Lục, cả gia đình đều cố gắng ở bên Lục Dao.
Tần Chiêu Chiêu tranh thủ những lúc rảnh rỗi để cùng cô trò chuyện, chơi với Á Á và Thanh Thanh, kéo cô đi dạo cho thoải mái hơn.
Dư Hoa, Lục Quốc An và Lục Phi cũng luôn dành thời gian ở bên cạnh cô, kiên nhẫn trò chuyện, an ủi.
Từng chút một, bằng sự quan tâm chân thành và tình yêu thương, họ đã kéo Lục Dao ra khỏi nỗi đau sâu thẳm ấy.
Cô không còn chìm đắm trong tuyệt vọng như trước, bắt đầu tin rằng Hứa An Hoa vẫn còn sống, chỉ là chưa thể quay về.
Bố mẹ Hứa cũng thường xuyên đến thăm. Mỗi lần đến, họ đều mang theo rất nhiều đồ, từ quần áo, đồ bổ đến những món ăn mà Lục Dao thích.
Thấy cô dần ổn định lại, họ cũng yên lòng phần nào.