Mục lục
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Lục Trầm giải thích: 'Cái này dùng pin. Chỉ cần gạt nút vàng sang bên phải, đặt lên chỗ có râu, nó sẽ tự động cạo râu cho bố.'

Lục Quốc An tò mò nhìn chiếc máy trong tay, bật cười: 'Cái này còn chạy bằng điện sao?'

Ông nói rồi đẩy nút màu vàng sang một bên. Tiếng "vù vù" nhỏ vang lên khi động cơ bên trong hoạt động. Ông thử áp đầu cạo lên mặt, cảm giác rung nhẹ khiến ông có chút lo lắng.

Dư Hoa nhìn thấy thì bật cười: 'Khoan đã, chờ tôi lấy gương cho ông. Đừng để cạo trầy cả môi.'

Bà đi vào phòng, lấy một chiếc gương nhỏ đưa cho ông.

Lục Quốc An một tay cầm gương, tay kia cầm máy cạo râu từ từ di chuyển dọc theo đường quai hàm. Ban đầu còn hơi cứng tay, nhưng càng cạo càng quen, nỗi lo lắng lúc trước cũng tan biến.

Dư Hoa nhìn chồng mình, thích thú nói: 'Sao tôi không biết có món đồ tiện lợi thế này chứ? Biết sớm đã mua cho ông từ lâu rồi. Cái này vừa nhanh, vừa sạch, lại chẳng lo bị đứt da nữa.'

Lục Trầm cười, giải thích thêm: 'Đúng vậy. Lưỡi dao nằm bên trong, không tiếp xúc trực tiếp với da.'

Lục Quốc An soi gương, nhìn khuôn mặt sạch sẽ của mình mà hài lòng: 'Thứ này đúng là tuyệt thật! Tôi rất thích.'

Ông đặt máy cạo râu xuống bàn, nhìn hai con rồi cười vui vẻ: 'Bố chưa chuẩn bị quà Tết cho các con, vậy bố gửi lời chúc trước nhé. Chúc hai đứa sự nghiệp hanh thông, mọi việc thuận lợi.'

Tần Chiêu Chiêu và Lục Trầm đồng thanh: 'Cảm ơn bố!'

Dư Hoa cũng cười, tiếp lời: 'Bố các con đã chúc rồi, vậy mẹ cũng gửi đôi lời. Chúc hai đứa sức khỏe dồi dào, bình an thuận buồm xuôi gió. Còn hai đứa cháu nội của mẹ, chúc chúng lớn lên thông minh, khỏe mạnh, sau này trở thành người có ích cho đất nước.'

Lục Trầm và Tần Chiêu Chiêu nhìn nhau, lại cùng nói: 'Cảm ơn mẹ!'

Dư Hoa nhìn xuống cổ tay mình, ngắm nghía chiếc vòng vàng: 'Chiếc vòng này nhìn đơn giản mà đeo lên tay lại đẹp ghê.'

Chợt bà như sực nhớ ra điều gì, quay sang con trai: 'Lục Trầm, ngày mai con đi mua thêm một chiếc y hệt thế này cho mẹ vợ con. Chiêu Chiêu đã nghĩ đến mẹ, con cũng nên mua cho mẹ vợ nữa.'

Lục Trầm mỉm cười: 'Mẹ yên tâm, con đã mua rồi. Một chiếc cho mẹ, một chiếc cho mẹ vợ.'

Dư Hoa nghe vậy thì hài lòng gật đầu: 'Thế thì tốt. Sau này, con phải coi bố mẹ vợ như bố mẹ ruột, hiếu kính đầy đủ.'

'Mẹ, chuyện này mẹ không cần lo. Con sẽ chăm sóc họ chu đáo.'

'Nghe vậy thì mẹ yên tâm rồi.'

Bà vừa dứt lời, Tần Chiêu Chiêu bất giác nhìn qua đống lễ vật mà mẹ chồng chuẩn bị. Nhìn kỹ, cô nhận ra trong số quà mang sang nhà bố mẹ cô có hai chai rượu.

Cô cúi xuống nhấc hai chai rượu Ngũ Lương Dịch lên, quay sang bố chồng: 'Bố, nếu con nhớ không lầm, đây là rượu trong bộ sưu tập của bố đúng không?'

Lục Quốc An cười: 'Đúng vậy, rượu này do một lãnh đạo cũ tặng bố, để trong tủ cũng mười mấy năm rồi.'

Tần Chiêu Chiêu thoáng ngạc nhiên: 'Quý giá thế này, sao bố lại mang ra làm quà cho con được? Con không nhận đâu, bố cất lại đi.'

Cô nói rồi đặt hai chai rượu trở lại bàn.

Dư Hoa cười, cầm lấy một chai: 'Bố con không uống rượu nữa, để trong tủ cũng chỉ tốn chỗ. Rượu phải uống mới có giá trị, để mãi cũng chỉ là chai rượu cũ thôi.

Hơn nữa, đây không phải quà cho người ngoài mà là quà tặng bố mẹ con. Nhất định phải để họ thưởng thức hương vị của rượu đã ủ hơn mười năm này.'

'Nhưng mà…'

'Không nhưng nhị gì cả.' Lục Quốc An ngắt lời, giọng điềm đạm nhưng kiên quyết. 'Đây là tấm lòng của bố mẹ, con nhận đi cho bố mẹ vui lòng.'

Tần Chiêu Chiêu nghe xong, biết nếu tiếp tục từ chối sẽ khiến ông bà buồn lòng. Cô gật đầu, nhẹ giọng nói: 

"Vâng ạ, con thay mặt bố mẹ nhận tấm lòng của hai người. Con sẽ mang hai chai rượu này biếu họ."

Lục Quốc An hài lòng, mỉm cười vẫy tay. "Thế mới phải chứ. Lúc bố con uống, nhớ bảo ông thử xem mùi vị thế nào rồi về kể lại cho bố nghe nhé."

Tần Chiêu Chiêu vui vẻ đáp: "Vâng ạ."

Dư Hoa cẩn thận đặt hai chai Ngũ Lương Dịch trở lại chỗ quà.

"Hôm nay không về nhà bố mẹ Chiêu Chiêu, vậy mang mấy thứ này vào phòng đi. Để ngoài này, Á Á với Thanh Thanh mà thấy đồ ngon là sẽ lấy mất. Trẻ con thấy cái gì bắt mắt thì muốn chạm vào cũng là chuyện thường thôi."

Bà quay sang Lục Trầm, nhắc: "Con mang quà vào phòng luôn nhé, tiện thể xem hai đứa nhỏ dậy chưa."

Lục Trầm đứng dậy: "Vâng."

Anh xách đống quà đã chuẩn bị sẵn, đi về phía phòng ngủ.

Cửa vừa mở, tiếng ê a lạ lùng liền vang lên:

"Ưm..."

"Ồ..."

Những âm thanh đơn điệu, ngắn ngủn vang lên xen kẽ. Không ai có thể hiểu nổi, nhưng Lục Trầm biết chắc hai nhóc nhà anh đang nói chuyện với nhau bằng ngôn ngữ riêng của trẻ con.

Cảm thấy thú vị, anh đặt quà vào góc tường rồi tiến lại gần, nụ cười lộ ra hàm răng trắng đều.

Hai đứa trẻ đang quơ tay múa chân thì trông thấy bố, lập tức cười toe toét, vui mừng đến mức chân nhỏ đạp loạn xạ, tay không ngừng với lên như muốn được bế.

Nhìn hai nhóc bụ bẫm đáng yêu như hai tiểu đồng, trái tim Lục Trầm tràn đầy niềm hạnh phúc.

Anh thực sự là người đàn ông may mắn nhất. Có một người vợ tốt nhất, đẹp nhất, thông minh nhất ở Hải Thị, lại còn một cặp song sinh đủ nếp đủ tẻ.

Ai trên đời có thể hạnh phúc hơn anh?

Ánh mắt Lục Trầm tràn đầy dịu dàng.

Anh cúi xuống, ôm hai đứa trẻ vào lòng.

Hai nhóc cười khanh khách đầy thích thú.

Lục Trầm bế con bước ra khỏi phòng.

Đúng lúc này, Dư Hoa cũng vừa từ phòng cất quà bước ra. Thấy hai đứa cháu đã tỉnh, ánh mắt bà sáng lên, giọng nói cũng dịu dàng hơn:

"An An, An Ninh, dậy rồi à? Nào, lại đây với bà nội nào. Để bà bế hai đứa có được không?"

An Ninh chớp mắt, nhìn bố một cái rồi quay sang nhìn bà nội.

Cuối cùng, cậu bé giơ hai tay mũm mĩm về phía bà.

Dư Hoa vui vẻ ôm lấy An Ninh, dỗ dành.

Trong khi đó, An An lại níu chặt cổ Lục Trầm, khuôn mặt nhỏ nhắn áp sát vào bố đầy thân thiết.

Dư Hoa cười nói: "Con gái đúng là áo bông nhỏ của bố, câu này chẳng sai chút nào. Vừa về đến nhà đã dính lấy con rồi kìa."

Lục Trầm thích thú, nhẹ nhàng áp má vào làn da mềm mại như thạch của con gái, cảm thấy hạnh phúc ngập tràn. Anh không kiềm được, cúi xuống hôn lên trán cô bé một cái.

An An cười giòn tan, tiếng cười lanh lảnh vang vọng khắp phòng.

Lục Trầm thấy quyết định quay về của mình chưa bao giờ đúng đắn đến thế. Có thể gần gũi bên vợ con, nhìn các con lớn lên từng ngày... dù phải đánh đổi điều gì, anh cũng thấy xứng đáng.

Hai bố con ra phòng khách.

Sự xuất hiện của hai đứa trẻ khiến bầu không khí trong nhà càng thêm ấm áp, rộn ràng.

Tần Chiêu Chiêu đặc biệt yêu thích cảm giác quây quần gia đình như thế này.

Vợ chồng Lục Phi cùng các con rời khu quân đội, bắt xe buýt vào thành phố.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK