Mục lục
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Chiêu Chiêu tò mò nhìn Lục Trầm: "Chúng ta qua xem thử đi?"

Lục Trầm cũng hiếu kỳ, liền cùng cô đi đến chỗ đám đông.

Phía trước, rất nhiều người đang vây quanh cửa phòng sinh, muốn nhìn vào bên trong nhưng khó mà chen nổi.

Tần Chiêu Chiêu quay sang hỏi một người phụ nữ trung niên đứng bên cạnh: "Chị ơi, có chuyện gì vậy ạ?"

Người phụ nữ thấy người hỏi là một cô gái trẻ trung xinh đẹp thì niềm nở đáp:

"Có một sản phụ gặp nguy hiểm khi sinh, chồng cô ấy nói với bác sĩ rằng nếu tình huống nguy cấp thì chỉ cần giữ lại con. Nhưng bác sĩ không làm theo lời nhà họ, mà cố gắng cứu người mẹ. Kết quả, đứa bé không qua khỏi. Giờ gia đình kia đang làm ầm lên, đòi bác sĩ phải đền mạng cho cháu họ đấy."

Nói đến đây, người phụ nữ thở dài, lắc đầu đầy bất bình:

"Đúng là trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra. Cô gái đó thật xui xẻo khi lấy phải một gia đình như vậy. Nhìn em thế này chắc chưa lập gia đình đúng không? Nghe chị nói này, sau này tìm nhà chồng nhất định phải chọn cho kỹ."

Tần Chiêu Chiêu khẽ giật mình. Cảnh tượng này khiến cô nhớ lại kiếp trước. Khi đó, một người chị hàng xóm của cô cũng gặp phải tình huống tương tự. Vì khó sinh, gia đình chồng chị ấy đã nhẫn tâm lựa chọn giữ đứa bé mà bỏ mặc người mẹ. Cuối cùng, chị ấy mất, đứa con thì được cứu sống. Nhưng trớ trêu thay, chưa đầy một năm sau, người chồng kia đã tái hôn. Người vợ mới không thích con riêng, gia đình chồng cũng không muốn nuôi, thế là đứa trẻ bị đem cho người khác.

Không ngờ, ở thời đại này, cô lại chứng kiến một bi kịch tương tự.

Tần Chiêu Chiêu rất muốn giúp đỡ người phụ nữ kia, nhưng cô hiểu rõ, đây là chuyện gia đình người ta, mình không có quyền can thiệp.

Dù vậy, nếu cứ thế rời đi, cô cảm thấy vô cùng bực bội. Ít nhất cũng phải lên tiếng mắng cho bọn họ một trận mới hả dạ. Nghĩ vậy, cô nhìn sang Lục Trầm.

Lục Trầm lắc đầu: "Không được đâu, đây là chuyện nhà người ta. Chúng ta có thể bất bình, nhưng ngoài việc lên án, không giúp được gì nhiều."

"Chỉ cần mắng cho bõ tức cũng được, em thấy ấm ức quá."

Lục Trầm thở dài, nhưng vẫn mở đường cho cô chen lên phía trước.

Khi tiến đến gần hơn, họ nhìn thấy một người phụ nữ tóc đã điểm bạc đang ngồi bệt dưới đất, ôm chặt lấy chân một nữ bác sĩ, nước mắt nước mũi giàn giụa, gào khóc thảm thiết:

"Chính cô đã hại chết cháu tôi! Cô phải đền mạng!"

Bác sĩ kia trông chỉ khoảng ba mươi tuổi, gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, nhẹ giọng nói:

"Bà buông tôi ra đi, có gì chúng ta từ từ nói. Làm thế này cũng không giải quyết được gì."

Người phụ nữ lớn tuổi kia vẫn bám chặt lấy bác sĩ, khóc lóc thảm thiết:

"Không! Nhà tôi ba đời độc đinh, chỉ có mỗi thằng cháu này để nối dõi, vậy mà cô lại cứu đứa đàn bà kia mà để cháu tôi chết. Giờ cô phải đền mạng cho nó!"

Đứng bên cạnh là một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, dáng vẻ thư sinh, ăn mặc giống như trí thức. Hắn có khuôn mặt rất giống bà lão, vừa nhìn đã biết là hai mẹ con. Nhưng trong khi bà lão gào khóc thảm thiết, hắn chỉ đứng đó, vẻ mặt thờ ơ như thể chuyện này không liên quan đến mình.

Cảnh tượng ấy khiến người ta không khỏi suy nghĩ. Liệu bà lão kia thực sự đau lòng vì mất cháu, hay chỉ đang lấy đó làm cớ để gây chuyện, đòi tiền bồi thường?

Trong đám đông, có người không chịu nổi sự ngang ngược của bà lão, lên tiếng giải vây cho bác sĩ:

“Bà đúng là không biết lý lẽ! Bác sĩ làm vậy là đúng rồi, con dâu bà cũng là con người chứ! Bà nói thế chẳng lẽ không sợ cô ấy đau lòng sao? Cô ấy vẫn còn đang ở trong phòng đấy!”

Bà lão trợn mắt nhìn người vừa lên tiếng, giọng độc ác:

“Tôi mong sau này cô cũng gặp phải chuyện như thế xem! Đến lúc ấy, không biết cô có còn đứng thẳng lưng mà nói được không!”

Lời cay nghiệt khiến sắc mặt người kia tái mét, giận dữ đáp:

“Bà già, bà dám nguyền rủa tôi? Nhà bà mới là tuyệt tử tuyệt tôn ấy!”

Bà lão cũng không chịu thua, lập tức cãi vã. Cả hai lời qua tiếng lại không ai nhường ai, khiến khung cảnh càng thêm hỗn loạn. Cuối cùng, người kia bị người nhà kéo đi, mọi chuyện mới tạm lắng xuống.

Nhưng thấy đối phương bỏ đi, bà lão càng được đà lấn tới, tiếp tục đeo bám bác sĩ, không chịu buông tha.

Tần Chiêu Chiêu đứng bên cạnh, chứng kiến cảnh tượng này mà giận sôi gan.

Cô thực sự muốn xông lên tát cho bà ta vài cái, nhưng lý trí vẫn kịp ngăn lại. Với kiểu người vô lý này, nếu cô ra tay, bà ta nhất định sẽ bám lấy cô mà làm ầm ĩ không buông.

Đúng lúc ấy, cánh cửa phòng sinh phía sau khẽ mở, một người phụ nữ mặt mày tái nhợt, hai tay ôm bụng, chậm rãi bước ra.

Khuôn mặt cô đẫm nước mắt, giọng yếu ớt, hướng về phía người đàn ông vẫn im lặng đứng đó:

“Tôn Quốc Bình… bảo mẹ anh đừng làm khó bác sĩ nữa. Đứa bé trong bụng tôi đã có vấn đề từ trước nên bác sĩ mới quyết định cứu tôi. Chúng ta còn trẻ, sau này vẫn có thể có con…”

Cô còn chưa nói hết câu, bà lão đã trợn mắt, giọng chua ngoa và cay nghiệt:

“Cô im ngay! Làm đàn bà mà đến con mình cũng không giữ nổi, cô còn sống làm gì nữa? Đồ sao chổi! Cô muốn bước chân vào nhà tôi ư? Không có cửa đâu! Con trai tôi sẽ bỏ cô, cô muốn chết thì đi chết chỗ khác, nhà tôi không cần loại phụ nữ như cô!”

Lời lẽ tàn nhẫn khiến người phụ nữ bật khóc nức nở. Nhưng cô không tranh cãi với mẹ chồng, mà chỉ nhìn thẳng vào mắt người đàn ông trước mặt, hỏi bằng giọng run rẩy:

“Anh cũng nghĩ như vậy sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK