Nói xong, ông cụ buộc dây cương vào cột điện ven đường, dặn dò con lừa đứng yên rồi mới cùng hai mẹ con đi vào ngõ.
Ngõ nhỏ này là nơi Thảo Hoa từng sống hơn mười năm. Hai bên đường, từng căn nhà, từng góc tường đều là những thứ quen thuộc, cũng là nơi những người hàng xóm cũ của bà ta sinh sống.
Cuộc ly hôn giữa bà ta và Tần Thành từng khiến cả khu xôn xao, ai cũng biết rõ ngọn ngành. Vì vậy, Thảo Hoa không muốn chào hỏi ai. Bà ta biết, những người này chẳng phải thực lòng quan tâm, họ chỉ đang đợi để xem trò cười mà thôi.
Giờ này hầu hết mọi người vẫn chưa tan làm, trong ngõ khá vắng vẻ. Ba người nhanh chóng đến trước căn nhà mà Thảo Hoa từng ở hơn chục năm.
Bên trong sân, Tần Thành và người nhà vừa ăn cơm xong thì thấy bóng dáng ba người bước vào.
"Nhanh thật đấy!" Tần Trung nhướn mày, đứng dậy.
Tần Thành hừ lạnh, không nói lời nào, chỉ trực tiếp bước ra ngoài. Tần Trung và Tần Chiêu Chiêu cũng theo sau. Hai bên giằng co giữa sân, bầu không khí căng thẳng.
Tần Thành nhìn người phụ nữ trước mặt, giọng lạnh như băng: "Đến đây làm gì?"
Có bố mẹ đi cùng, Thảo Hoa không còn sợ hãi như trước, bà ta ưỡn ngực, nói thẳng: "Tôi đến đón con gái về."
Tần Thành bật cười, ánh mắt đầy vẻ châm biếm: "Em dâu bà không nói lại lời tôi đã nói à? Vậy thì để tôi nhắc lại một lần nữa."
Ông ta tiến lên một bước, giọng điệu sắc bén:
"Từ nay về sau, Bảo Châu sống với tôi. Cái gọi là hôn sự bà sắp đặt cho con bé coi như vô giá trị. Từ giờ, con gái tôi với bà chẳng còn bất cứ quan hệ gì. Đường ai nấy đi, đừng bao giờ qua lại nữa.
Bà cũng đừng nghĩ đến việc quấy rầy hay làm phiền con bé. Nếu không... đừng trách tôi không nể mặt!"
Trước đó, Bảo Châu đã được bác sĩ kiểm tra và xác nhận không còn vấn đề nghiêm trọng. Sau khi truyền thêm hai chai dịch, cô bé được xuất viện. Để tránh gặp phải mẹ mình trong tình huống khó xử, Tần Chiêu Chiêu đã khuyên cô bé về nhà ông bà nội nghỉ ngơi.
Nhưng Bảo Châu kiên quyết từ chối.
"Chị Chiêu Chiêu, em biết mọi người lo lắng em sẽ không thoải mái khi gặp bà ấy. Nhưng em không còn là cô gái yếu đuối trước kia nữa. Con người cũ đã c.h.ế.t rồi. Lần này, coi như em đã dùng cả mạng sống để trả hết ân tình cho bà ấy.
Bây giờ, em là một con người mới.
Em và bà ấy chẳng còn liên quan gì nhau nữa. Dù có chuyện gì xảy ra, em đều có thể đối mặt."
Tần Chiêu Chiêu và Tần Trung nhìn nhau, trong lòng vừa đau xót vừa mừng rỡ.
"Được!" Tần Trung vỗ vai cô bé. "Vậy chúng ta cùng nhau đối mặt!"
Thế là mọi người cùng đến nhà Tần Thành. Khi họ đến nơi, ông ta cũng vừa về không lâu. Nhìn thấy con gái, ông lập tức dọn dẹp giường của Tiểu Bảo, để cô bé có chỗ nằm nghỉ. Tuy đã xuất viện, nhưng Bảo Châu vẫn còn rất yếu.
Tần Trung hỏi: "Xong hết chưa?"
"Xong rồi." Tần Thành gật đầu. "Nếu không có gì bất ngờ, đám người đó sẽ sớm đến thôi."
"Vậy thì nấu gì đó đi, ăn no rồi mới có sức mà chiến đấu." Tần Trung cười cười.
Tần Thành không nói gì, trực tiếp vào bếp nhào bột làm mì. Từ sau khi ly hôn, trong nhà chỉ còn ông ta và Tiểu Bảo, vì vậy ông đã phải tự học nấu ăn. Tay nghề hiện tại cũng không tệ, rất nhanh đã làm xong một nồi mì nóng hổi.
Trong nhà chỉ còn hai quả trứng, cả hai đều được dành cho Bảo Châu. Dù không có trứng, món mì vẫn rất ngon, ăn kèm với chút dưa chua càng thêm đậm đà.
Có lẽ vì đói, Tần Chiêu Chiêu ăn liền một lúc hai bát lớn.
(đoạn này cảm giác raw bị thiếu 1 đoạn hay sao ý)
"Không được! Lúc trước chúng ta đã thỏa thuận khi ly hôn, Bảo Châu thuộc về tôi."
Giọng Thảo Hoa đầy kiên quyết, nhưng nếu để ý kỹ, có thể nghe ra một tia chột dạ trong đó.
"Nó là con gái tôi, chuyện hôn sự đương nhiên phải do tôi quyết định. Hơn nữa, tiền sính lễ tôi đã nhận, chuyện này không thể thay đổi."
Tần Thành cười lạnh, ánh mắt như có lửa:
"Bà còn mặt mũi nói Bảo Châu đồng ý à? Nếu không phải bà lấy cái chết ra ép buộc, con bé có đồng ý gả cho một lão già đã có con, lớn hơn nó cả mười mấy tuổi không?"
Từng lời nói như dao sắc, chém thẳng vào mặt Thảo Hoa.
"Bà đúng là một người mẹ độc ác. Vì để trả nợ cho em trai, bà nhẫn tâm bán con gái ruột của mình! Nếu hôm nay không có anh trai và cháu gái tôi ở đây, tôi nhất định sẽ moi tim bà ra xem nó đen đến mức nào!"
Tần Thành càng nói càng phẫn nộ, nắm đấm siết chặt đến mức kêu răng rắc.
Thảo Hoa sợ hãi, vô thức lùi lại, trốn sau lưng mẹ mình.
"Bây giờ là xã hội pháp quyền! Nếu cậu dám động đến con gái tôi, cậu cũng đừng mong sống yên!"
Mẹ của Thảo Hoa lạnh giọng, sau đó trừng mắt nhìn ông ta, hất cằm:
"Tần Thành, lần này chúng tôi đến đây là để bàn bạc với cậu! Con gái lớn lên thì phải lấy chồng, chuyện này bình thường thôi. Năm mười sáu tuổi, tôi cũng đã lấy chồng rồi."
Bà ta nói một cách đầy đương nhiên, rồi tiếp tục:
"Người thầu kia giàu có, nhà có ba gian phòng ngói lớn, còn hứa sau khi kết hôn sẽ mua nhà trên thành phố. Dù tuổi tác có lớn một chút, có một đứa con, nhưng người ta tháo vát, biết làm ăn.
Hơn nữa, gả qua đó, Bảo Châu chẳng cần làm việc vất vả, chỉ cần ở nhà chăm con, hưởng phúc. Được ăn ngon mặc đẹp, còn làm chủ gia đình, có cuộc sống tốt như vậy, biết tìm ở đâu ra?"
Tần Thành nghe xong, cười khẩy một tiếng:
"Nếu tên đó tốt như vậy, sao bà không để cháu gái ruột của mình gả qua đó mà hưởng phúc?"
Sắc mặt mẹ của Thảo Hoa cứng đờ, trong mắt lóe lên vẻ không vui.
"Tần Thành! Cậu nói chuyện kiểu gì vậy? Chúng tôi là bề trên của cậu, sao lại không có chút tôn trọng nào!"
Bố của Thảo Hoa cau mày, giọng điệu đầy bất mãn.
Tần Thành nheo mắt, ánh mắt trở nên sắc bén:
"Bề trên? Tôi nhịn các người đủ rồi! Lúc trước, tôi nhún nhường là vì muốn giữ hòa khí, muốn con cái có một gia đình êm ấm.
Nhưng các người thì sao? Không chỉ ăn bám con gái mình, còn muốn bán cháu gái để lấy tiền sính lễ trả nợ!
Đến giờ còn có mặt mũi đứng đây dạy tôi về tố chất?"
Giọng ông ta lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén như dao.
"Nếu hôm nay không có anh tôi với Chiêu Chiêu ở đây, tôi đã cầm gậy đuổi thẳng cổ các người ra ngoài rồi!"
Bố của Thảo Hoa tức đến tái mặt, ôm lấy ngực, giọng run run:
"Cậu… cậu…"
Tần Thành khoanh tay, thản nhiên nói:
"Đừng có mà lăn ra đây. Tôi không chịu trách nhiệm đâu."
"Tần Thành, chúng ta từng là người một nhà! Cậu với Thảo Hoa có hai đứa con, đừng làm căng thẳng như vậy.
Chúng tôi cũng mong sau này hai đứa có thể tái hợp, để con cái có một gia đình trọn vẹn…"
Bố của Thảo Hoa vội vã lên tiếng, giọng điệu dịu đi một chút.
Nhưng Tần Thành chỉ cười lạnh:
"Tái hợp? Tôi thà sống một mình cả đời còn hơn dính dáng đến nhà các người thêm một lần nào nữa!"