Mục lục
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dư Hoa phẩy tay:

"Không cần con dặn, mẹ đã xin phép từ chiều nay rồi. Lãnh đạo bảo con cứ nghỉ ngơi dưỡng thương, mai còn đến thăm con đấy."

Lục Phi hơi bất ngờ:

"Chuyện nhỏ thôi mà, mẹ nói với họ làm gì?"

Lục Quốc An lên tiếng, giọng đầy tự hào:

"Con làm một hành động dũng cảm, là tấm gương tốt cho xã hội. Đây là điều đáng tuyên dương, sao phải giấu giếm?"

Vương Tuệ Lan cũng tán thành:

"Em cũng nghĩ như chú Lục. Gương tốt sẽ khuyến khích nhiều người noi theo, giúp xã hội an toàn hơn."

Dư Hoa nghe vậy thì hài lòng gật đầu:

"Tuệ Lan nói rất đúng. Lục Phi, mẹ nói nghiêm túc đấy, con cần suy nghĩ về chuyện lập gia đình đi."

Lục Phi cảm thấy bất lực. Nếu anh không trả lời, chắc chắn mẹ cứ nhắc đến chuyện này mãi. Một khi không cho câu trả lời rõ ràng, họ sẽ không chịu dừng lại.

"Con biết rồi, mẹ đừng lo. Gặp được người thích hợp thì con sẽ dẫn về ra mắt. Sau này mọi người đừng nhắc đến chuyện này nữa."

Dư Hoa và Lục Quốc An liếc nhìn nhau, rõ ràng không tin lời anh nói.

"Ngày nào cũng ngồi văn phòng, làm sao gặp được ai phù hợp? Đi xem mắt vẫn đáng tin hơn." Dư Hoa tiếp tục nói.

Lục Phi thở dài:

"Mẹ đừng ép con nữa, để sau hẵng tính. Trời cũng tối rồi, bố mẹ về đi, mai còn phải đi làm nữa."

"Mỗi lần mẹ nhắc đến là con lại né tránh."

Lục Phi lờ đi, quay sang Vương Tuệ Lan:

"Tuệ Lan, em cũng về cùng bố mẹ anh đi."

Vương Tuệ Lan nghĩ ngợi rồi đáp:

"Được, em về thay quần áo rồi quay lại."

Lục Phi cau mày:

"Không cần đâu, tối anh chỉ ngủ thôi, không có việc gì cả. Em dâu vẫn cần em chăm sóc các cháu."

Vương Tuệ Lan thấy anh nói cũng có lý, gật đầu đồng ý:

"Vậy em sẽ quay lại vào sáng mai."

Dư Hoa cũng thấy Vương Tuệ Lan ở lại qua đêm không hợp lý, dù sao cũng là nam nữ khác giới. Bà lên tiếng dặn dò:

"Lục Phi, nếu cần giúp gì thì con cứ gọi y tá nhé."

Lục Phi gật đầu, lấy chìa khóa xe đưa cho Lục Quốc An:

"Bố, xe để bố lái về nhé."

Lục Quốc An vui vẻ nhận chìa khóa, vỗ vai con trai một cái:

"Con trai, bố tự hào về con. Quả nhiên không hổ danh là con của Lục Quốc An này, giỏi lắm!"

Dư Hoa trừng mắt nhìn chồng:

"Đừng có tâng bốc nó nữa. Lục Phi, sau này gặp chuyện nguy hiểm, con nhớ phải ưu tiên an toàn của bản thân trước đã."

Lục Phi cười nhẹ:

"Vâng, con biết rồi."

...

Sau khi về đến nhà, Vương Tuệ Lan rửa tay sạch sẽ rồi nhanh chóng đến phòng của Tần Chiêu Chiêu.

Tần Chiêu Chiêu vừa nhìn thấy cô, ánh mắt liền rơi xuống chiếc áo cô đang mặc. Đó là một chiếc áo nam, trông có vẻ cũ. Cô nhướng mày, tò mò hỏi:

"Em đang mặc áo của ai thế?"

Vương Tuệ Lan nhìn chiếc áo khoác trên người, khẽ mỉm cười: “Cái này là của anh Từ.”

Tần Chiêu Chiêu ngạc nhiên: “Anh Từ? Em quen người đó từ khi nào? Chị chưa từng nghe em nhắc đến.”

Vương Tuệ Lan mới đến Hải Thị chưa lâu, phần lớn thời gian ở nhà, thế mà đột nhiên lại nhắc đến một người lạ. Dạo này lừa đảo ngoài kia rất nhiều, mà Tuệ Lan lại trẻ trung, xinh đẹp, giọng điệu không giống người địa phương, lỡ gặp kẻ xấu thì sao? Nghĩ vậy, Tần Chiêu Chiêu không khỏi lo lắng, phải hỏi cho rõ ràng.

Vương Tuệ Lan bật cười: “Chính là người bị cướp tiền hôm đó đấy. May mà có anh ấy đưa anh Lục đến bệnh viện rồi thanh toán viện phí giúp. Anh ấy là người tốt. Thím Dư Hoa cũng biết anh ấy, tên Từ Bình An thì phải. Em nghe nói cháu gái của anh ấy nằm chung phòng với An An và An Ninh, hai bé còn từng được em gái anh ấy cho bú nữa.”

Tần Chiêu Chiêu vừa nghe đến đây thì chợt nhớ ra: “Là anh trai của Từ Như Ý?”

“Đúng rồi.”

Tần Chiêu Chiêu nhíu mày: “Nhưng sao em lại mặc áo của anh ấy?”

“Lúc đó anh Lục mất nhiều máu quá, em vội dùng áo khoác của mình băng lại cho anh ấy. Anh Từ thấy thế nên mới đưa áo của anh ấy cho em mặc. Anh ấy thật sự rất chu đáo và ấm áp.”

Tần Chiêu Chiêu gật đầu: “Đúng là người tốt. Nhà họ Từ ai cũng tốt bụng cả.”

Vương Tuệ Lan khẽ thở dài: “Ông trời đúng là không công bằng.”

“Sao em lại nói vậy?”

“Anh Từ có ba anh chị em, nhưng cô em út bị bắt cóc khi mới hai tuổi, đến giờ vẫn không có tin tức. Bọn buôn người độc ác quá, đã phá nát biết bao gia đình hạnh phúc.”

Nghe vậy, Tần Chiêu Chiêu không khỏi cảm thán.

Vương Tuệ Lan cúi đầu, giọng nói có chút chua xót: “Họ vẫn luôn tìm con gái của mình. Còn bố mẹ ruột của em thì sao? Họ có từng đi tìm em không? Không biết cả đời này em có còn cơ hội gặp lại họ không nữa…”

Bất chợt, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Tần Chiêu Chiêu. Cô nắm tay Vương Tuệ Lan, bảo: “Em ngồi thẳng dậy để chị nhìn em kỹ một chút.”

Vương Tuệ Lan khó hiểu: “Chị Chiêu Chiêu, có chuyện gì sao?”

Tần Chiêu Chiêu chăm chú quan sát cô. Càng nhìn, cô càng nhận ra Tuệ Lan có nét giống Từ Như Ý. Dù không phải giống hệt nhưng gương mặt hai người mang những điểm tương đồng, nhất là đôi mắt. Ý nghĩ ấy khiến cô bất giác giật mình—lẽ nào trên đời có sự trùng hợp đến thế?

Thấy vẻ mặt Tần Chiêu Chiêu liên tục thay đổi, Vương Tuệ Lan cũng bắt đầu thấy căng thẳng: “Chị nhìn em như vậy làm em sợ đấy.”

Tần Chiêu Chiêu trầm ngâm một lúc rồi chậm rãi nói: “Tuệ Lan, chị nhớ em từng kể là em bị bắt cóc khi còn nhỏ, không nhớ gì về quá khứ, đúng không? Lúc đó chắc em tầm hai, ba tuổi.”

Vương Tuệ Lan gật đầu: “Đúng vậy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK