Không có niềm vui khi trở về nhà, chỉ có nặng trĩu trong lòng.
Tâm trạng tốt khi nãy đều tan biến hết, hàng lông mày nhíu chặt.
Tần Trung thấy bố đứng im bất động, bèn lên tiếng:
"Bố, đừng nghĩ gì nữa. Chúng ta vào thôi."
Ông nội Tần trầm mặc gật đầu, chậm rãi bước một bước đầu tiên.
Tiếp theo, bước chân không còn nặng nề như trước nữa.
Cái gì cần đối mặt, cuối cùng vẫn phải đối mặt. Trốn tránh không phải là cách giải quyết.
Tần Chiêu Chiêu lặng lẽ đi sau ông nội, nhìn bóng dáng cao lớn đã có phần còng xuống, mái tóc đã bạc quá nửa.
Ông nội đã già rồi.
Dù ông chỉ mới hơn sáu mươi tuổi.
Cánh cổng sơn đỏ đóng chặt.
Ông nội Tần vừa định đưa tay đẩy cửa, thì nó đột nhiên mở ra.
Một cô bé khoảng mười lăm, mười sáu tuổi bước ra, tóc thắt hai bím lớn, phía cuối còn buộc nơ lụa màu hồng.
Tần Chiêu Chiêu không có ấn tượng lắm với cô bé này.
Dù sao nguyên chủ đã rất lâu không qua lại với nhà chú hai, trẻ con lớn nhanh, thay đổi cũng nhiều. Nhưng nhìn tướng mạo, cô đoán được đây hẳn là Bảo Châu, con gái lớn nhà chú hai.
Bảo Châu tròn mắt ngạc nhiên khi thấy bọn họ.
Sau vài giây, cô bé lấy lại bình tĩnh, nhưng không tỏ ra khó chịu như mẹ mình.
"Ông nội, chú, chị Chiêu Chiêu, mọi người đến rồi!"
Bảo Châu vừa gọi vừa quay đầu nhìn vào trong nhà, sau đó khẽ khàng bước ra ngoài, thuận tay khép cửa lại.
Thái độ này khiến Tần Chiêu Chiêu, Tần Trung và cả ông nội Tần đều có chút bất ngờ.
Bảo Châu trước đây học xong tiểu học thì theo họ hàng đi học may. Vì nhà họ hàng ở xa, không tiện đi lại nên cô bé ở hẳn bên đó, mỗi tháng chỉ về nhà được đôi ba lần.
Hôm nay, có lẽ là do đang nghỉ Tết nên cô bé mới ở nhà.
"Bảo Châu, ông nội với bà nội đã chuyển ra ngoài rồi. Hôm nay ông đến đây chỉ để lấy đồ của mình."
"Con biết chuyện này rồi." Bảo Châu gật đầu, giọng nói rất đỗi chân thành. "Dạo này mẹ rất tức giận, hôm nay còn cãi nhau với bố vì chuyện sổ tiết kiệm. Bây giờ bà ấy vẫn còn giận lắm.
Lát nữa, nếu mẹ nói lời khó nghe, xin ông nội đừng để bụng. Còn về sổ tiết kiệm, con nhất định sẽ khuyên mẹ trả lại. Chỉ mong ông nội đừng trách bố mẹ con."
Ông nội Tần nghe xong, lòng có phần nhẹ nhõm hơn.
Nếu Tần Thành thực sự muốn lấy lại sổ tiết kiệm mà Thảo Hoa không chịu đưa, thì ít nhất chứng tỏ ông ta vẫn còn nể tình cha con.
Tần Chiêu Chiêu quan sát Bảo Châu, cảm thấy cô bé này cũng không tệ, ít nhất là một người hiểu chuyện.
Ông nội Tần hít sâu một hơi, sắc mặt hòa hoãn hơn: "Ông chỉ đến lấy đồ thôi, lấy xong sẽ đi ngay. Dù gì ông cũng không muốn dây dưa với họ nữa."
Bảo Châu cười nhẹ: "Cảm ơn ông nội. Mọi người mau vào đi!"
Nói xong, cô bé đẩy cửa bước vào nhà, nhóm người phía sau cũng theo vào.
"Bố, mẹ! Ông nội, chú và chị Chiêu Chiêu đến rồi!" Bảo Châu lớn tiếng gọi.
Trong nhà, không khí vẫn còn âm u sau trận cãi vã dữ dội giữa Tần Thành và Thảo Hoa.
Từ khi biết tin ông nội Tần cương quyết đòi lại sổ tiết kiệm, còn tuyên bố nếu không trả thì sẽ gặp nhau ở tòa án, Tần Thành thực sự hoảng sợ.
Ông ta sợ rằng nếu mọi chuyện đi đến bước đó, thì tình cha con sẽ hoàn toàn cắt đứt.
Dù sao, đó cũng là cha mẹ đã sinh thành và nuôi nấng ông ta bao năm qua. Nghĩ lại, ông ta thấy bản thân đã quá tính toán chi li, chỉ vì một chiếc vòng tay mà đẩy mọi chuyện đến mức không thể cứu vãn.
Nhưng Thảo Hoa thì không nghĩ như vậy.
Bà ta vẫn chưa thể tin nổi hai ông bà già ấy lại thay đổi nhanh đến vậy.
Trước kia, bố mẹ chồng đối với bà ta vô cùng cung kính, một lời cũng không dám trái ý. Vậy mà giờ đây, họ lại lạnh lùng, tuyệt tình đến mức này?
Vì cái gì chứ? Chẳng lẽ chỉ vì một chiếc vòng tay?
Không chia thì không chia, nhưng dựa vào đâu mà lại đòi cả tiền dưỡng già?
Nghĩ đến số tiền đó, lòng bà ta như bị dao cứa.
Năm thứ hai sau khi ông nội Tần nghỉ hưu, bà ta đã nắm toàn bộ tiền lương hưu trong tay. Đã mười mấy năm trôi qua, số tiền ấy sớm trở thành của bà ta.
Bây giờ bảo bà ta nhả ra?
Không khác nào cắt thịt trên người bà ta xuống!
Bà ta đau lòng, thực sự không cam lòng!
Bởi vì, trong thâm tâm bà ta luôn cho rằng mình là ân nhân của nhà họ Tần!
Anh chồng chỉ sinh một đứa con gái rồi không sinh nữa, vậy mà vẫn được coi là trưởng nam? Đã không lo được chuyện nối dõi thì dựa vào đâu mà đòi chia phần với bà ta?
Chính bà ta mới là người sinh ra con trai, nối dõi tông đường cho nhà họ Tần!
Những thứ thuộc về nhà họ Tần, lẽ ra đều phải thuộc về con trai bà ta!
Nhà cửa, tiền bạc, tất cả mọi thứ—tất cả đều phải là của nhà con thứ!
Tần Trung không có tư cách tranh giành với bà ta!
Chính vì vậy, bà ta mới quyết tâm giành lại chiếc vòng tay.
Bởi vì đó không chỉ là một món đồ trang sức, mà còn là biểu tượng cho quyền thừa kế của nhà họ Tần!
Hiện tại, con trai bà ta còn nhỏ, chưa đủ tuổi quản gia sản. Nhưng mọi thứ thuộc về nó, tức là thuộc về bà ta!
Là mẹ, bà ta có trách nhiệm phải bảo vệ tương lai của con trai mình.
Bà ta đã tính toán hết rồi, cả căn nhà lẫn số tiền dưỡng già đều phải giữ lại cho con trai.
Bảo bà ta nhả ra?
Không thể nào!
Chính vì thế, khi Tần Thành trách bà ta làm to chuyện, khiến ông cụ tức đến phát bệnh, bà ta càng phẫn nộ hơn.
Bà ta cho rằng mình làm đúng, bà ta mới là người lo xa, là người nghĩ cho gia đình này!
Vậy mà chồng bà ta, Tần Thành, lại trách cứ bà ta?
Giá mà lúc đó bà ta chịu nhẫn nhịn, không làm ông cụ tức giận đến ngất xỉu, thì mọi chuyện đã không trở nên rối rắm thế này?
Lời này vừa thốt ra, hai vợ chồng lập tức cãi nhau kịch liệt.
Thảo Hoa mắng từ tổ tông mười tám đời nhà họ Tần, còn Tần Thành thì tức đến mức suýt ra tay đánh người.
Nếu không phải có Bảo Châu đứng giữa can ngăn, có lẽ hai người đã lao vào đánh nhau thật rồi.
Từ ngày gả vào nhà này, Thảo Hoa vẫn luôn là người làm chủ, Tần Thành lúc nào cũng nhường nhịn bà ta, chưa bao giờ dám cãi lại.
Thế mà giờ đây, ông ta lại dám ra tay với vợ? Sao bà ta có thể không tức giận cho được!
Con gái nấu cơm xong, bưng lên bàn.
Thảo Hoa chẳng có lòng dạ nào mà ăn, cả hai vợ chồng cũng chẳng buồn để ý đến nhau.
Tần Thành hậm hực chạy sang phòng con trai ngủ, chẳng thèm dỗ dành vợ.
Bà ta thấy cuộc hôn nhân này thực sự quá ấm ức.
Nghĩ đến chuyện ly hôn, lại nhớ ra bản thân đã ngoài ba mươi, con gái cũng sắp mười sáu. Với cái tuổi này, lại còn dẫn theo con trai, ai sẽ chịu lấy bà ta đây?
Bảo Châu ngồi bên cạnh, nhẹ giọng khuyên nhủ:
"Mẹ, mẹ lấy sổ tiết kiệm của ông nội ra đi. Ông bà già rồi, không có tiền thì sao mà sống được?"
Thấy mẹ im lặng, cô bé tiếp tục nói:
"Con đã học may bốn năm, giờ có thể ra nghề rồi. Chúng ta có thể về quê, thuê một cửa hàng nhỏ mở tiệm may. Tiền con kiếm được sau này đều đưa cho mẹ. Mẹ không cần lo lắng gì cả."
Lời con gái không khiến Thảo Hoa nguôi giận mà ngược lại, càng khiến bà ta bực bội.
Ngay cả con mình cũng không đứng về phía mình, còn nói đỡ cho ông bà nội!
Bà ta bực tức mắng Bảo Châu mấy câu.
Bảo Châu bị mắng, tức giận bỏ ra ngoài.
Vừa đi được một lúc, cô bé đã hớt hải quay lại, gọi mẹ:
"Mẹ! Ông nội đến rồi!"
Thảo Hoa chưa kịp suy nghĩ đã nghe thấy giọng con bé.
Bà ta cau mày, lắng tai nghe, chỉ nghe thấy tiếng của bố chồng, Tần Trung và Tần Chiêu Chiêu, nhưng không có mẹ chồng đi cùng.
Không cần đoán cũng biết, lần này bọn họ lại đến vì chuyện sổ tiết kiệm!
Thảo Hoa lập tức bật chế độ chiến đấu, kéo con trai ra khỏi phòng.
Tần Thành đang nằm trên giường cũng giật mình bật dậy, hấp tấp xỏ giày chạy ra, lòng đầy lo lắng.
Ông ta sợ Thảo Hoa sẽ cãi nhau với bố mình.
Bảo Châu đứng trước mặt mẹ, nhỏ giọng nhắc nhở:
"Mẹ, đừng cãi nhau. Nói chuyện tử tế với ông nội đi."
Giờ có ầm ĩ cũng chẳng thay đổi được chuyện ông nội muốn lấy lại sổ tiết kiệm.
Tần Thành thấy tình hình căng thẳng, lo lắng đến mức chắp tay năn nỉ vợ:
"Bà nó, đừng làm lớn chuyện."