Mục lục
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Vẫn là Lục Trầm của chúng ta chu đáo nhất. Mau vào nhà đi, ngoài này lạnh lắm."

Bà nhìn thế nào cũng thấy con rể thuận mắt hơn cả con trai ruột.

Vừa bước đi, Tần Chiêu Chiêu vừa hỏi:

"Mẹ, ông bà nội có làm phiền bố mẹ không?"

Lý Lệ Hoa cười:

"Không đâu. Lần này họ đến đây, thay đổi nhiều lắm. Xem ra, cuối cùng cũng đã nghĩ thông suốt rồi."

Tần Chiêu Chiêu khẽ gật đầu.

Ông bà nội nghĩ thông suốt là tốt nhất. Gia đình hòa thuận, không còn bị chú thím hai xúi giục gây chuyện nữa.

Tần Chiêu Chiêu cũng muốn giữ hòa khí với ông bà nội, nên so với lúc mới gặp, cô cảm thấy họ có phần dễ gần hơn.

Ông cụ Tần chủ động muốn bế An Ninh. Lục Trầm mỉm cười, nhẹ nhàng đặt con vào vòng tay ông nội. An Ninh không hề lạ lẫm, đôi mắt tròn xoe, long lanh nhìn ông cố.

Ông cụ Tần khẽ cười, hỏi: "Ông nghe nói cháu biết gọi bố mẹ, ông bà nội rồi à?"

"Biết rồi." Lục Trầm vui vẻ đáp.

"Thế có biết gọi cụ cố không?"

"Bọn trẻ còn nhỏ quá, chưa nói được những từ khó như thế đâu ạ." Tần Chiêu Chiêu giải thích.

Tần Trung cũng cười cười tiếp lời: "Chiêu Chiêu nói đúng đấy, chúng nó còn chưa gọi được ông bà ngoại nữa mà. Giờ mới chỉ biết gọi bố mẹ, ông bà nội thôi."

"Bọn trẻ thế này là giỏi lắm rồi." Bà cụ Tần chậm rãi nói, ánh mắt hiền từ. "Lúc nhỏ bố nó thông minh thế mà cũng phải hơn bảy tháng mới biết gọi bố. Chú hai nó thì tận một tuổi vẫn chưa nói được gì."

Ông cụ Tần cười ngượng, thở dài: "Ha ha ha, đúng là tôi không rành mấy chuyện này."

Lần đầu tiên kể từ khi có ký ức của thân thể này, Tần Chiêu Chiêu mới cảm thấy ông bà cụ không đến mức khó chịu như trước. Dường như, khoảng cách giữa cô và họ đã thu hẹp một chút.

Không khí trong nhà hòa thuận hẳn. Bố mẹ, ông bà nội đều vui vẻ, tiếng cười nói rộn ràng. Cảm giác này thoải mái hơn rất nhiều so với những ngày chìm trong oán hận.

Tuyết cứ rơi mãi không dứt. Cả nhà ngồi quây quần bên nhau, ăn chút đồ vặt, trò chuyện. Một bức tranh gia đình ấm áp giữa trời đông lạnh giá.

Tần Chiêu Chiêu và Lục Trầm quyết định ở lại một đêm.

Sáng hôm sau, tuyết đã ngừng rơi, nhưng ngoài trời lạnh buốt. Khi mở cửa bước ra, tuyết đã phủ dày đến tận bắp chân.

Tần Trung nhìn bãi tuyết trắng xóa trước sân, hít sâu một hơi: "Lâu lắm rồi mới có trận tuyết dày thế này. Tuyết rơi báo hiệu năm được mùa, chắc chắn năm nay sẽ thuận lợi."

Những người trong khu gia đình nhà máy dệt đều lục tục kéo ra khỏi nhà, tay cầm xẻng sắt, chổi lớn, cùng nhau dọn tuyết. Không khí nhộn nhịp vô cùng.

Vợ chồng Tần Chiêu Chiêu cũng hòa vào dòng người xúc tuyết.

Lý Lệ Hoa ở lại trong nhà trông bọn trẻ. Dù có ông bà nội ở đó, bà vẫn chưa hoàn toàn yên tâm để hai cụ trông cháu. Bà nghĩ, không nên có lòng hại người, nhưng cũng không thể không đề phòng.

Tần Chiêu Chiêu hiểu suy nghĩ của mẹ, nên cũng không nói gì.

Cô cùng Lục Trầm tham gia đội xúc tuyết. Hai vợ chồng nhanh chóng trở thành tâm điểm chú ý.

Lục Trầm là quân nhân, tiểu đoàn trưởng trong quân đội, lại là con trai của thủ trưởng quân khu. Đối với những người làm trong nhà máy, anh là nhân vật đáng ngưỡng mộ.

Mọi người không ngớt lời khen: "Lục Trầm không hề kiêu ngạo, rất dễ gần."

"Lại còn có phúc lấy được vợ tốt. Chiêu Chiêu hiền lành, lương thiện, bọn trẻ trong khu ai cũng thích cô ấy."

"Đúng thế! Người tốt như thế, bảo sao ông bà cụ quý không để đâu cho hết."

Tần Chiêu Chiêu dù biết những lời này không phải hoàn toàn thật lòng, nhưng vẫn cảm thấy vui. Dù sao, nghe khen vẫn dễ chịu hơn nghe chê.

Nhờ có nhiều người góp sức, chẳng mấy chốc, cả khu gia đình đã dọn sạch tuyết. Họ còn tiện thể xúc luôn con đường dẫn ra trục chính.

Xong việc, ai nấy đều thấm mệt, lục tục kéo nhau về nhà.

Vợ chồng Tần Chiêu Chiêu cũng đổ một thân mồ hôi. Vừa bước vào nhà, còn chưa kịp ngồi xuống uống ngụm nước nóng, đã nghe thấy tiếng gõ cửa gấp gáp.

“Ai đấy? Làm gì mà gấp gáp thế?” Lý Lệ Hoa nhíu mày, trong đầu lập tức nghĩ đến vợ chồng Tần Thành.

Không chỉ bà, ông bà cụ Tần cũng có cùng suy nghĩ. Nhà con thứ nổi tiếng hay gây chuyện, ban đầu đã thống nhất mùng sáu mới sang đón ông bà về, chẳng biết bây giờ lại bày trò gì nữa. Chẳng lẽ định sang đây gây phiền phức cho con cả?

Hai cụ vừa mới hòa hoãn lại với vợ chồng Tần Trung, nào muốn ngày Tết lại ầm ĩ không vui. Nếu đúng là vợ chồng thằng hai, lần này nhất định phải ngăn lại.

Tần Trung cũng đoán được tình hình, vừa đứng dậy vừa nói: “Để tôi ra xem.”

Ông bước nhanh đến mở cửa, nhưng người xuất hiện ngoài kia không phải Tần Thành mà là Trưởng phòng Tôn. Ông ta đứng đó, mặt tái nhợt, mắt đỏ hoe đầy lo lắng.

“Tần Trung, giúp tôi với! Đại Quân lên cơn động kinh, cả người co giật không ngừng, giờ không ổn rồi! Tôi đến nhờ con rể anh, bảo Lục Trầm lái xe đưa nó đi bệnh viện gấp!”

Tần Trung giật mình. Đại Quân từ nhỏ đã có vấn đề thần kinh, cơn động kinh của cậu ta không phải lần đầu, nhưng nếu nghiêm trọng đến mức này thì đúng là nguy hiểm. Ông lập tức quay đầu gọi:

“Lục Trầm, con mau lái xe! Đại Quân có chuyện rồi!”

Lục Trầm ở trong nhà đã nghe thấy, không chậm trễ mà đứng lên: “Vâng! Đi ngay!”

“Chờ em một chút!”

Tần Chiêu Chiêu vội vàng chạy vào phòng ngủ. Trong ngăn tủ nhỏ có bộ kim châm cứu, thứ cô vẫn dùng để chữa cho mẹ khi bà bị thoái hóa đốt sống cổ. Động kinh là do rối loạn tín hiệu trong não, nếu kịp thời châm cứu đúng huyệt, có thể giúp bệnh nhân ổn định lại.

Cô cầm bộ kim chạy ra: “Em đi cùng, có thể giúp được gì đó.”

Tới nhà Trưởng phòng Tôn, chưa vào đến sân đã nghe thấy tiếng khóc xé lòng của vợ ông ta.

“Đại Quân ơi! Con tỉnh lại đi! Đừng dọa mẹ mà! Mẹ chỉ có mình con thôi! Đừng bỏ mẹ mà đi!”

Trưởng phòng Tôn nghe thấy tiếng vợ, sắc mặt lập tức trắng bệch. Ông ta lao vào trong, Tần Trung, Lục Trầm và Tần Chiêu Chiêu cũng nhanh chóng chạy theo.

Đến nơi, cảnh tượng trước mắt khiến ai cũng kinh hãi.

Đại Quân nằm thẳng đơ trên mặt đất, hai mắt trợn ngược, miệng sùi bọt mép. Cả người không hề nhúc nhích.

Trưởng phòng Tôn quỳ xuống ôm chặt con trai, hai tay không ngừng lay gọi: “Đại Quân! Nghe bố nói không! Mau tỉnh lại! Đừng ngủ nữa! Bố đưa con đi bệnh viện!”

Vừa gọi ông ta vừa dùng tay tát nhẹ vào mặt con, như thể muốn lay nó tỉnh.

“Chú ơi, để cháu xem một chút!”

Tần Chiêu Chiêu lập tức tiến lên, lật mí mắt Đại Quân kiểm tra. May mà đồng tử chưa giãn, vẫn còn phản ứng!

Cô nhanh chóng bắt mạch. Tim cậu ta đập rất yếu, hơi thở gần như không thể cảm nhận được. Nếu không xử lý ngay, chỉ e sẽ nguy hiểm đến tính mạng!

“Không thể chậm trễ! Để cháu thử châm cứu trước!” Cô lập tức lấy kim châm cứu ra.

Nhưng chưa kịp làm gì, vợ Trưởng phòng Tôn đã túm lấy tay cô, giọng run rẩy: “Không được! Cô… cô biết gì mà châm cứu! Lỡ xảy ra chuyện thì sao?”

Tần Chiêu Chiêu cau mày, nghiêm giọng nói: “Thím ơi! Tình hình khẩn cấp lắm rồi! Đại Quân sắp không thở được nữa! Nếu để muộn, có thể không cứu được đâu!”

Vợ Trưởng phòng Tôn do dự, nước mắt rơi lã chã. Bà ta nhìn con trai, rồi lại nhìn cô, trong lòng giằng co dữ dội.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK